Ngày hôm sau là sinh nhật
của hai chị em Chỉ Di và Chỉ An, vừa hay vào dịp cuối tuần, đáng lẽ Uông Phàm
phải trực bên phòng khám, nhưng bà đã đổi ca với người khác, loay hoay bận rộn
bếp núc suốt cả ngày, làm hẳn một mâm toàn món ăn mà con gái ưa thích, Cố Duy
Trinh cũng bỏ hết việc lai rai nhậu nhẹt, nói như lời của bọn họ là: nhà ta mới
có con gái trưởng thành, nào có việc gì trọng đại hơn sinh nhật lần thứ mười
tám của ái nữ chứ.
Ban đầu họ chỉ tính là cả
nhà cùng dùng bữa với nhau, nhưng Chỉ Di nài nỉ Cố Duy Trinh, khăng khăng đòi
mời cả gia đình bác Kỉ. Nghe bảo là sinh nhật của Chỉ Di, Chỉ An, cả nhà Kỉ Bồi
Văn đương nhiên cũng vui vẻ chuẩn bị quà cáp tới nhà họ Cố.
Đến giờ cơm tối, cả nhà
đã ngồi vào bàn ăn mà không thấy tăm tích Chỉ An đâu, nghe Chỉ Di nói thì sáng
sớm tinh mơ Chỉ An đã đi ra ngoài, đoán chừng là đến chỗ thầy Tạ.
Mấy người cười nói trò
chuyện, ngồi đợi gần hai mươi phút, vẫn không thấy Chỉ An về, Cố Duy Trinh tỏ
vẻ không bằng lòng, “Cái con bé này tự tung tự tác quen thói, không biết đường
mà về nhà nữa”.
Uông Phàm liếc nhìn nhà
họ Kỉ vẻ áy náy, khẽ giọng bảo chồng, “Hay mấy người mình cứ ăn trước vậy, vừa
ăn vừa đợi cũng được mà! Thức ăn nguội ngắt cả rồi”. Cố Duy Trinh còn đang ngần
ngừ, Chỉ Di đã lắc đầu, “Không được đâu ạ, hôm nay là sinh nhật của Chỉ An,
nhân vật chính còn chưa xuất hiện, mấy người nhà mình làm sao ăn trước được?”.
Thấy người lớn không nói gì, cô đứng phắt dậy, “Không thì thế này đi ạ, bố mẹ
với bác Kỉ, bác Từ cứ ngồi một lát, con biết nhà thầy Tạ ở đâu, con sẽ đến đó
gọi Chỉ An về”.
“Con cứ ngồi xuống đi,
việc gì phải thế, lúc nào muốn về nó khắc mò về”, Cố Duy Trinh nói.
Uông Phàm cười cười, “Cứ
để Chỉ Di đi đi”.
Chỉ Di bước ra đến cửa
rồi, lại quay trở lại, “À mà… anh Kỉ Đình, anh đi với em nhé!”.
“Anh á?” Kỉ Đình có vẻ
ngạc nhiên, chẳng nói được gì. Chỉ Di nhìn cậu với vẻ hơi giục giã.
“Kỉ Đình kìa?” Kỉ Bồi Văn
thấy cậu con trai hơn lạ lùng, liền gọi một tiếng, “Em Chỉ Di vẫn đang chờ con
đấy”.
“… Thế cũng được.” Cậu
cười cười đứng dậy, “Đi nào, Chỉ Di”.
Nhà của Tạ Tư Niên ở khu
Đông trường học, mấy dãy tập thể bên đó tương đối vắng vẻ, đúng theo yêu cầu
của anh ta, nhà trường đã phân riêng cho anh ta một căn nhà mái bằng đằng trước
đằng sau đều có sân vườn nho nhỏ.
Đi bộ từ nhà họ Cố và họ
Kỉ ở khu Tây trường học sang khu Đông áng chừng mất mười lăm phút, Chỉ Di với
Kỉ Đình chọn con đường ngắn nhất. Hai người vội vã rảo bước, Chỉ Di cúi đầu
nghĩ ngợi chuyện riêng, chẳng để ý rằng hôm nay Kỉ Đình im ắng khác thường.
Chỉ cần ngoặt ra khỏi con
đường nhỏ mà hai người đang đi, men theo mấy khúc quanh, qua một cánh cổng là
đến khu Đông trường học, chỗ ở của Tạ Tư Niên cách không xa cánh cổng ấy.
“Anh Kỉ Đình ơi…” Chỉ Di
đột nhiên cất tiếng gọi.
“Ơi?” Kỉ Đình dừng bước.
Bàn tay Chỉ Di đang bứt rứt
xoắn vặn chiếc đai váy, cô ngẩng đầu nhìn cậu trân trân, ngập ngừng định nói gì
lại thôi.
Hôm nay Chỉ Di mặc một
chiếc váy vải bông màu xanh lá cây nhạt thêu hoa, xinh đẹp rạng ngời, như một
đóa sen mới nhú giữa ao mùa hạ, phảng phất đâu đây chút hương thơm mát mẻ.
Cậu mỉm cười nhìn cô,
“Sao thế, Chỉ Di?”.
Cô cúi đầu, nhìn xuống
ngón chân của mình, lấy giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve mà bảo, “Hôm nay là
sinh nhật của em, em…”.
Mấy câu tiếp theo của cô
nhỏ quá mức, Kỉ Đình nhất thời nghe không ra, nên tiến lại gần cô thêm một
bước, “Chỉ Di, vừa rồi em nói gì thế?”.
Chỉ Di không đáp, đột
nhiên ngẩng đầu, nhón chân lên, thoắt bập nhẹ vào môi cậu, Những động tác ấy ào
đến nhanh quá, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Kỉ Đình, khiến cậu vô cùng kinh
ngạc, vô thức nghiêng mặt đi, đôi môi mềm mại ướt át của Chỉ Di chạm đúng vào
bên cằm cậu.
Chỉ Di lùi lại một bước,
trên gương mặt đỏ hồng của cô chỉ thấy đôi mắt sáng bừng rạng rỡ. Kỉ Đình chậm
chạp lấy tay che chỗ cô vừa chạm vào, khuôn mặt gầy guộc lộ vẻ trắng bệch khác
thường, cậu cất tiếng, “Chỉ Di…”.
Chỉ Di lấy hai tay bịt
chặt tai lại, nhắm tịt mắt, “Đừng nói, đừng nói gì hết, xin anh đấy…”.
Kỉ Đình cũng thoắt khép
đôi mắt lại, nghe như trong màn âm thanh oang oang có tiếng thở dài buồn
thương, lúc cậu mở mắt ra, đôi mắt ngân ngấn nước của Chỉ Di đang dừng lại trên
khuôn mặt cậu. Cô khẽ giật giật tay áo cậu, “Đi thôi, tìm Chỉ An xong anh em
mình còn đi về”.
Suốt quãng đường đi, Chỉ
Di không nói gì thêm với cậu, thảng hoặc ngẩng đầu gặp phải ánh mắt cậu, cô chỉ
khẽ nhoẻn cười hiền lành.
Vừa mới qua cổng khu Đông
trường học, bước vào khu tập thể công nhân viên trường, ngay từ xa họ đã thấy
cánh cửa nhỏ trong sân nhà sum sê cây lá của Tạ Tư Niên đang để ngỏ, cái bóng
người dong dỏng cao kia chẳng phải Chỉ An thì còn ai vào đây nữa.
Chỉ An đeo lệch bộ đồ vẽ,
một bóng đàn ông cao nghều bước ra ngay sau cô, hai người họ đứng trên bãi cỏ
hướng vào nhau mà trò chuyện, tuy không nghe thấy họ nói gì, nhưng trông họ có
vẻ khá tâm đầu ý hợp.
Không hiểu vì lẽ gì, Kỉ
Đình chậm bước lại, hai người đang đứng trước mặt họ dường như đã kết thúc cuộc
nói chuyện, Chỉ An bỗng nhiên cúi thấp đầu chẳng giống mọi khi, người đàn ông
kia dang rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng, sau đó nâng gương mặt của Chỉ An
lên, hôn vào trán cô.
Chỉ Di cũng cảm thấy muôn
phần kinh ngạc, cô có thể nhận ra dáng dấp của người đàn ông đó, chính là Tạ Tư
Niên tiếng tăm đang nổi như cồn của khoa Mỹ thuật, Chỉ Di có vẻ không dám tin
vào mắt mình, ngó sang Kỉ Đình tìm cách chứng thực, mới phát hiện ra Kỉ Đình đã
dừng bước tự lúc nào, đứng sững như tượng, mặt mũi lạnh tanh dõi về phía trước.
Chỉ An và Tạ Tư Niên kết
thúc màn ôm ấp ấy, ngẩng đầu lên, Tạ Tư Niên liếc về phía Kỉ Đình, Kỉ Đình đã
nhìn rõ, trên gương mặt người đàn ông ấy không có vẻ chán chường mỏi mệt kiểu
nghệ sĩ như trong ấn tượng của mọi người, mà toát lên vẻ bảnh bao, nham hiểm,
thêm nữa, lại có chút kiêu ngạo cơ hồ không coi ai ra gì như Chỉ An vậy.
Kỉ Đình không làm thế nào
biết được Tạ Tư Niên lúc ấy cúi đầu nói gì với Chỉ An, sau đó chỉ thấy Tạ Tư
Niên bước trở vào căn phòng, đóng sập cửa ngay trước mắt cậu và Chỉ Di.
Chỉ An khoác bộ đồ vẽ
bước về phía bọn họ, cô săm soi hai người một lúc, trông thấy vẻ ửng đỏ như còn
thấp thoáng trên gương mặt Chỉ Di cùng dáng bộ sững sờ ngay đơ của Kỉ Đình, cô cười
cười, bảo một câu, “Đi nào, về nhà thôi”.
Cô nhanh chân đi lên phía
trước, Chỉ Di ngượng nghịu, nhón nhén đuổi theo, khoác lấy tay cô, cười với cô,
vẻ ngây thơ dịu hiền, Chỉ An mím môi, ánh mắt lạnh băng. Kỉ Đình đi sau hai chị
em, hướng về phía ánh tà dương đang dần khuất, tới lúc vầng đỏ chói ấy biến mất
dưới đường chân trời phía sau rặng núi, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Về đến nhà họ Cố, Chỉ An
cười cười với vợ chồng Kỉ Bồi Văn, cô vào phòng cất đồ vẽ, tỉ mẩn rửa tay, rồi
mới vào bàn, khi ấy mọi người đã ngồi đâu vào đấy, Uông Phàm cười cười bảo, “Cả
nhà ăn xúp trước đã, em đã hầm một nồi vịt già với rễ Lôi Công, ngon lắm”. Nói
rồi bà liền nhanh nhẹn lấy xúp cho mọi người.
Cố Duy Trinh liếc sang
Chỉ An vẫn đang nhởn nhơ như chẳng có chuyện gì, ông chau mày, cuối cùng không
nhịn được, liền nói với cô, “Con không biết đường mà về, để bố mẹ với cả nhà
bác Kỉ chờ bao lâu con có biết không? Lại còn phải phái người đi rước về nữa!”.
Chỉ An húp một thìa xúp,
tưng tửng đáp lời, “Cả nhà ăn trước cũng được, làm sao mà phải đợi con?”.
“Mày ăn nói thế nào đấy
hả, hôm nay là ngày gì? Không biết hồn vía mày biến đi đâu rồi?” Thái độ của
Chỉ An khiến bố cô tức giận, ông đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Chỉ Di sợ đến nỗi
co rúm người lại, Chỉ An thì điềm nhiên ăn xúp như không nghe thấy gì hết.
“Bố, bố đừng mắng em thế
ạ, em Chỉ An chẳng qua là đến nhà thầy Tạ học vẽ thôi, nhất thời quên giờ giấc
chứ có gì đâu.” Chỉ Di lấy lại tinh thần xong liền không quên bênh vực cô em.
Cố Duy Trinh xua xua tay
với Chỉ Di, “Chỉ Di, con không phải nói đỡ cho nó làm gì”. Đoạn ông nói với Chỉ
An, “Tao hỏi mày, có thật là mày học hành chăm chỉ như thế bên nhà Tạ Tư Niên
không?”.
Chỉ An ngẩng đầu lên, “Bố
muốn nói gì?”.
“Tao muốn nói gì ấy hả?”
Cố Duy Trinh thở dài một tiếng, “Mày học vẽ cho tử tế thì thôi chẳng cần nói,
nhưng mày có nghe người trong trường nói gì không? Tiếng tăm Tạ Tư Niên vốn đã
ê chệ xấu xa lắm rồi, con gái con đứa như mày cứ quanh quẩn với gã đó thì ra
thể thống gì nữa”.
Chỉ An cười khẩy, “Con
chẳng cần quan tâm người ta nói gì. Những người suy nghĩ nhố nhăng thì mới nghĩ
ai cũng nhố nhăng hết lượt”.
“Mày không sợ, nhưng bố
mẹ mày vẫn còn cần thể diện, nói ra người ta lại bảo nhà họ Cố chẳng biết dạy
dỗ con cái”, Cố Duy Trinh tức giận nói.
Kỉ Bồi Văn vội bảo, “Duy
Trinh à, đừng nói năng với con bé như thế, tôi tin là Chỉ An chỉ một lòng một
dạ học vẽ thôi”.
Không ngờ Chỉ An đặt ngay
bát xúp trong tay xuống, cười nhạt bảo một câu, “Con chẳng được dạy dỗ gì có
phải chuyện ngày một ngày hai đâu, bó tay thôi, ai bảo bố mẹ đẻ ra mà không
biết dạy?”.
“Mày nói cái gì?!” Cố Duy
Trinh đập bàn đứng dậy.
“Duy Trinh, bỏ đi, hôm
nay là sinh nhật con mà.” Uông Phàm kéo ông lại.
Chỉ An đứng bật dậy, “Bỏ
cái gì, hôm nay là sinh nhật ai cơ? Mẹ nói mà sắc mặt chẳng đổi chút nào sao?”.
Gương mặt trước giờ vẫn
ung dung điềm tĩnh của Uông Phàm thoắt đã biến sắc, “Mày ăn nói hàm hồ cái gì
thế?”.
Chỉ An ngả người vào lưng
ghế, “Tôi nói gì bố mẹ chẳng biết tỏng rồi!”.
“Mày…” Khuôn mặt nhỏ nhắn
của Uông Phàm thoắt trắng bệch, “Mày đúng là… Mày nhìn lại mày đi, người không
ra người, ngợm chẳng ra ngợm, lại còn mặt dày mày dạn cãi bố cãi mẹ nữa, mày
xem trên cổ mày có cái gì kia?”.
Lời nói ấy vừa thốt ra,
cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc cổ để trần của Chỉ
An, trên làn da căng mịn khỏe khoắn, rõ ràng lấm tấm mấy vết tím đỏ.
Chỉ An cũng nghi ngại
liếc xuống cổ mình, hôm qua mới là vệt đỏ mờ mờ, không ngờ hôm nay đã tụ máu
thế này.
Sắc mặt Kỉ Đình thốt
nhiên trắng bệch, Chỉ An không nhìn cậu, cô che cổ lại, nói, “Ai biết được là cái
gì”.
Uông Phàm cười nhạt, nhổm
dậy đi vào trong phòng, lúc bước ra, trên tay bà cầm một vật nhỏ hình tròn, một
mặt ánh lên tia sáng màu bạc. Bà đặt khẽ vật đó lên bàn ăn, nói với Cố Duy
Trinh, “Đây là thứ em phát hiện ra trong đầu máy nhà mình tối hôm qua, có cần
phải mở ra cho anh xem không, xem xem con gái anh ở nhà học với hành rặt cái
thứ gì đây?”.
Cố Duy Trinh hoang mang,
sau đó khuôn mặt từ từ đanh lại, không ai hó hé gì nữa, đến vợ chồng Kỉ Bồi Văn
cũng dự cảm được một điều gì đó, ngần ngại chẳng nói thêm câu nào.
Ngay khi trông thấy chiếc
đĩa được đặt lên bàn, Kỉ Đình biết sự tình tồi tệ đã đến bước khó lòng vãn hồi,
hôm qua cậu mất hồn mất vía, đúng là không nhớ ra cái đĩa này trong đầu máy. Sự
đã đến nước này, đằng nào cậu cũng chẳng sợ nữa, cậu đứng dậy, nhón lấy cái
đĩa, “Chú Cố ạ, cái này…”.
Chỉ An giằng phắt món đồ
trong tay cậu lại, rồi lấy hết sức lực bẻ thành hai mảnh, đanh giọng quát,
“Không phải nói hộ”. Cô thuận tay ném phăng chiếc đĩa đã bị hỏng đi, cười bảo
với Cố Duy Trinh, “Thì đã làm sao chứ, con gái bố thế đấy, ai bảo bố sinh ra
cái giống nghiệt chủng này làm gì?”.
Lời vừa thốt ra, một cái
bạt tai nảy lửa của Cố Duy Trinh đã giáng vào mặt cô, ổng chỉ vào cô, run rẩy,
một câu cũng không thốt nổi. Uông Phàm ứa nước mắt, tựa vào chồng, chỉ biết lắc
đầu.
Chỉ An bị Cố Duy Trinh
tát đến lệch cả mặt, cô chẳng buồn đưa tay ôm má, chỉ hít một hơi, quay đầu
lại, cười bảo, “Cứ đánh đi, bố nên hối hận là lúc tôi ra đời đã không đâm chết
tôi ngay cho rồi, để tôi đỡ phải sống trên cõi đời này, còn hơn cái kiểu bây
giờ, cứ sống sờ sờ mà nhắc nhở đến việc xấu xa mà bố từng gây ra, làm cho trong
lòng bố mẹ mười tám năm nay đều có gai chọc, mãi chẳng được yên thân”.
Nói dứt lời, cô liền gạt
phăng bộ đồ ăn trước mặt xuống đất, giữa tiếng đổ vỡ loảng xoảng, cô xông ra
khỏi cửa, đầu không ngoảnh lại.
“Chỉ An!” Chỉ Di nhằm
thằng bóng em mà hét lên, nhưng sao có thể gọi Chỉ An quay trở lại được nữa.
Chỉ Di vừa hoảng hốt vừa đau lòng, “Bố, mẹ, cứ cho là em Chỉ An có lỗi, nhưng
em vẫn là con của bố mẹ cơ mà!”. Chỉ Di xưa nay chưa bao giờ lớn tiếng với bố
mẹ như thế, nhưng lúc này đây cô nào biết gì nhiều nữa, nhìn thấy mọi người có
mặt đều im lìm, cô lắc lắc đầu, nhổm dậy chạy theo ra ngoài.
Cô không ngờ hành động
của Kỉ Đình còn mau lẹ hơn, hai người chạy xuống đến nơi, giữa màn tối tăm mịt
mùng đã không còn nhìn ra được hướng đi của Chỉ An nữa, đúng lúc muốn khóc
không khóc nổi, Kỉ Đình kéo tay cô nhằm thẳng phía trước mà chạy. Chạy được một
đoạn, đến ngã rẽ của con đường chính trong trường, cảm thấy tiếng thở phù phù
của Chỉ Di, Kỉ Đình mới chậm bước lại, Chỉ Di liếc mắt nhìn Kỉ Đình đầy biết
ơn, không có cậu đi cùng, cô ắt đã lúng túng chẳng biết phải làm sao. Không
biết có phải vì vừa mới chạy thục mạng không mà khuôn mặt trắng trẻo hiền lành
của cậu dưới ánh đèn đường đỏ lựng lên khác thường, bàn tay nắm lấy cánh tay cô
thì tươm tướp mồ hôi.
“Em nhìn thấy nó rồi.”
Chỉ Di ngó sang bên trái, thấp thoáng thấy bóng dáng mỏng manh của Chỉ An, Kỉ
Đình thoắt vui mừng, tiếp tục kéo Chỉ Di lao về phía trước.
Dường như cảm nhận được
hai người đang dần đến gần, bước chân Chỉ An càng lúc càng ráo nhanh, nhịp thở
của Chỉ Di càng lúc càng hổn hển, chẳng mấy chốc, cổng trường đã cách lối rẽ
trước mặt không xa, Chỉ Di cảm thấy nếu mình cứ chạy tiếp thế này, thì đúng là
không thể nào hít thở nổi. Kỉ Đình buông tay cô ra, “Em ở đây đi, để anh đuổi
theo cô ấy”.
Chỉ Di gập người xuống,
một tay chống vào đầu gối, tay kia ôm lấy bụng, nhằm vào hướng Chỉ An ở phía
trước mà gào lên một tiếng, “Chỉ An, đến chị em cũng không cần nữa hay sao?”.
Không biết có phải vì
nghe thấy lời của Chỉ Di không mà bước chân Chỉ An bắt đầu chậm dần, cô quay
đầu lại từ chỗ rẽ ngoặt ấy, giữa màn đêm tối tăm, Kỉ Đình không nhìn rõ vẻ mặt
của cô, chỉ cảm thấy cái bóng ấy bị ánh đèn đường kéo dài ra, mang vẻ lạnh lẽo
đơn độc.
Chỉ Di gắng gỏi rướn
thẳng người lên, tấp tểnh bước ngắn bước dài chạy lại, nhất quyết giữ chặt lấy
tay Chỉ An, lúc ấy Kỉ Đình không bước đến gần, cậu chỉ im lặng đứng cách đó vài
mét, cứ thế nhìn hai chị em.
“Em định đi đâu bây giờ?”
Chỉ Di còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào ra.
“Chị cứ bỏ tay ra đã.”
Chỉ An không hề rơi lệ, trên khuôn mặt cô hiện lên một vẻ đờ đẫn.
Chỉ Di lắc đầu, “Chị
không bỏ đâu, em về nhà với chị đi”. Cô có một dự cảm lạ lùng rằng, nếu cô
buông tay ra, Chỉ An ra đi sẽ không bao giờ trở lại nữa, cảm giác này khiến cô
sợ hãi vô cùng.
Chỉ An cười nhạt, “Đấy là
nhà chị, xưa nay chưa từng là nhà của em”.
Gương mặt Chỉ Di đầm đìa
nước mắt, “Chị không cần biết em với bố mẹ đang nói cái gì, chị chỉ biết em là
em gái chị, em không được đi, muộn thế này rồi, em đi đâu được chứ?”.
“Chỗ nào thì cũng vẫn hơn
là về cái chốn ấy.”
“Chị thừa nhận là có lẽ
bố mẹ thiên vị chị thật, nhưng Chỉ An này, suy cho cùng đấy vẫn là bố mẹ của
em, sinh ra em, nuôi nấng em, người một nhà có gì mà không nói với nhau được
chứ?” Chỉ Di ngước mặt lên, khổ sở van nài.
Giọng điệu của Chỉ An vẫn
lạnh tanh, “Bố mẹ ư? Trong mắt họ chỉ có một đứa con gái thôi, mà người đấy xưa
nay đâu phải là em”.
“Thế nhưng ngoài bố mẹ
ra, vẫn còn có người yêu thương em cơ mà.” Chỉ Di cúi đầu sụt sùi.
“Ai yêu thương em, Chỉ
Di, có mỗi chị, có mỗi chị thương em, nhưng thế chưa đủ.” Cô nói gằn từng từ,
sau đó bắt đầu chậm rãi gỡ tay Chỉ Di ra.
“Nếu như thế vẫn chưa đủ,
thì em còn cần gì nữa, chỉ cần chị có chị đều cho em hết, Chỉ An, đừng đi, xin
em đấy! Anh Kỉ Đình, anh giữ nó lại đi!” Cảm giác bàn tay mình đang dần dà tuột
khỏi cánh tay Chỉ An, Chỉ Di hét lên thất thanh, đau đớn.
Kỉ Đình đứng im như phỗng
nhìn Chỉ An, chẳng nói chẳng rằng, cậu chỉ trân trân nhìn cô, cắn chặt môi, ánh
đèn pha ô tô từ đằng xa chớp tối, chiếu lên khuôn mặt cậu, trên khuôn mặt ấy là
một vẻ bình tĩnh dường như ma mị.
“Chỉ Di, em xin lỗi, thứ
em cần chị không cho nổi đâu. Buông ra… Em bảo chị buông ra!” Chỉ An lấy hết
sức rút tay mình ra, Chỉ Di bị đẩy lại, nhất thời mất thăng bằng, lại vừa mới
chạy vội, nên hai chân bải hoải, lảo đảo một chốc rồi ngã bệt xuống đất.
Chỉ An không đành lòng
nhìn Chỉ Di ngã bệt trên nền đất khóc lóc, nhưng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ quay
người bước đi, vừa mới đi được hai bước, hai luồng đèn pha ô tô chói lòa khiến
người ta không thể mở mắt rọi về phía cô, Chỉ An che mắt quay đi, vẫn còn chưa
kịp phản ứng gì, đã trông thấy một chiếc taxi từ bên kia ngã rẽ mất lái điên
cuồng lao tới.
Trong khoảnh khắc chớp
nhoáng ấy, Chỉ An quay đầu lại, thấy Chỉ Di vẫn còn ngã xoài trên nền đất,
choáng váng và sợ hãi, trừng mắt điên dại, Chỉ Di nhào lên, nhất quyết phải kéo
Chỉ An lại! Dù thế nào cô cũng phải bám chặt lấy tay Chỉ An.
Tay Chỉ Di đã ở ngay
trước mắt Chỉ An, chỉ trong một tích tắc, Chỉ An thậm chí còn cảm thấy hơi ấm
của ngón tay chị mình, chiếc xe với ánh sáng chói mắt ấy đã xông tới, Chỉ An
nhắm mắt lại, một sức mạnh cực lớn cuốn cô sang một bên, cô ngã nhào vào một
nơi nào đó ấm áp, tất thảy tiếp sau đó chỉ là một màn trắng xóa.
Chỉ là một màn trắng xóa không cách nào hồi tưởng và
cũng không muốn hồi tưởng.