Kỉ Đình đi vào buồng
trong rồi, Từ Thục Vân cười bảo, “Cái thằng bé này, xem ra một tí rượu cũng
chẳng uống được thật”. Cả mấy người còn lại đều miễn cưỡng cười cười, bữa cơm
qua quýt kết thúc trong cảm giác gượng gạo như nhai rơm.
Uông Phàm cùng Từ Thục
Vân vừa mới thu dọn bát đũa, Chỉ Di đã quay trở lại, vừa vào đến cửa đã sốt
ruột bảo với Uông Phàm, “Mẹ ơi, con không tìm thấy em Chỉ An đâu cả, làm thế
nào bây giờ?”.
Uông Phàm dỗ dành cô bé,
“Ngốc ạ, trường rộng thế này, con tìm em ở đâu được, mạn này có đứa nào thạo
đường hơn em con? Yên tâm đi, chơi ở ngoài mệt rồi nó khắc mò về ngay ấy mà”.
Tiễn cả nhà Cố Duy Trinh
về rồi, Từ Thục Vân vẫn còn loay hoay trong bếp, Kỉ Bồi Văn bước vào phòng con
trai.
Kỉ Đình nửa tựa nửa nằm ở
đầu giường, mắt nhắm tịt, đeo tai nghe, sắc mặt vẫn đỏ lựng, không biết đã thiếp
ngủ hay đang chăm chú nghe cái gì. Kỉ Bồi Văn ngồi xuống bên giường, khẽ khàng
gỡ đôi tai nghe bên tai Kỉ Đình, Kỉ Đình thấy động, bèn mở choàng mắt, lật bật
ngồi ngay dậy, “Bố, có việc gì thế ạ?”.
Kỉ Bồi Văn lấy chiếc tai
nghe đưa sát lại tai mình, vừa để gần chút, đã nghe thấy bên trong vang ra
tiếng nhạc rầm rầm như muốn nổ tung, ông khẽ chau mày, bấm nút dừng, lấy băng
cassette ra xem. Hóa ra là album của nhóm Beyond. Lúc bấy giờ Beyond đang nổi
đình nổi đám, trong đám học sinh của Cố Duy Trinh có không ít cô cậu mê mẩn ban
nhạc này, nên đại khái ông cũng đã nghe qua ít nhiều. Nhưng vừa nghe thấy âm
thanh đàn trống cuồng điên cùng tiếng hát như thể thét gào này, ông đã thấy đau
đầu không chịu nổi. Đương nhiên, ông hiểu rằng sở thích của trẻ con chẳng hề
giống với những người thuộc thế hệ mình, nhưng đúng là trước nay chưa từng nghĩ
rằng cậu con trai lặng lẽ thư sinh lại đi thích cái thứ này.
“Bố lại cứ tưởng là con
đang nghe băng độc tấu dương cầm mà mẹ con mua cho cơ đấy.” Kỉ Bồi Văn đưa trả
cái máy nghe nhạc với băng cassette vào tay cậu con trai, điềm đạm nói.
Kỉ Đình cụp mắt xuống,
bất giác lấy tay mân mê cái dây đeo tai nghe, đáp lời, “Con có nghe, có điều
nghe nhiều quá rồi nên cũng chán”.
“Cái này… con không thấy
ồn ào quá à?” Kỉ Bồi Văn trỏ vào chiếc băng cassette trong máy nghe nhạc.
Kỉ Đình nhoẻn cười, nhưng
chẳng nói năng gì. Đương nhiên cậu sẽ không nói rằng, thực ra cậu rất thích cái
thứ nhạc có phần ngông cuồng này, không hiểu sao, khi nghe nó cậu lại cảm thấy
hưng phấn.
Kỉ Bồi Văn nhìn vẻ cười
cười của Kỉ Đình, nghĩ bụng, có lẽ ông chẳng hiểu rõ cậu con trai bấy nay vẫn
khiến ông tự hào như ông vẫn tưởng. Thấy Kỉ Đình không hó hé gì, ông quyết định
tự khơi chuyện ra nói, “Bố nghe hiệu trưởng Trần ở trường các con kể là, hình
như con điền tên Ngũ Trung trong tờ đơn nguyện vọng”. Ông gắng sức giữa giọng
điệu thật tự nhiên, như thể trò chuyện với con trai lúc bình thường vậy.
Kỉ Đình ngay lập tức mở
to mắt, liếc nhìn bố, sau đó tựa hồ đã hiểu ra điều gì, tia sáng lóe lên trong
mắt vội vã biến mất, thế nhưng sau đó cậu lại chọn cách im lặng. Kỉ Bồi Văn
thấy con vẫn không nói gì, liền tiếp lời, “Ngũ Trung thì cũng không tệ, nhưng
mà người ở trường đấy hơi phức tạp, lại xa nhà quá, bố với mẹ con đã bàn bạc
một chút, và nghĩ là con nên học tiếp trường chuyên ở đây thì hay hơn, thế nên,
bố đã cậy nhờ hiệu trưởng Trần giúp con sửa đổi phần nguyện vọng rồi”. Nói xong
những lời này, Kỉ Bồi Văn chăm chú nhìn con trai, thế nhưng khuôn mặt Kỉ Đình
chẳng biểu hiện gì, khiến ông bỗng nhiên chẳng biết làm thế nào, đành phải nói
bồi thêm một câu, “Con trai à, bố mẹ đều muốn tốt cho con thôi, từ nhỏ đến lớn,
con vẫn là một đứa con ngoan, là niềm tự hào của bố mẹ, hết thảy hy vọng của bố
mẹ đều gửi gắm vào con đấy…”.
“Bố!” Kỉ Đình chen ngang
lời ông, “Con hiểu rồi, con điền tên Ngũ Trung cũng chỉ là nhất thời hứng lên
bày trò nghịch ngợm thôi, lúc này cũng đã thấy hối hận, mọi người sửa cho con
rồi thì tốt quá”. Cậu lấy chiếc băng cassette trong máy nghe nhạc ra, rồi bước
xuống giường, “Bố, con ra ngoài dạo chơi một tí”.
Nhìn Kỉ Đình bước ra khỏi
cửa, Kỉ Bồi Văn thấy hơi lo lắng, con trai ông vốn là đứa hiểu lẽ, ông vẫn luôn
biết thế, nhưng thấy nó tiếp nhận việc này bình tĩnh quá đỗi, bản thân ông lại
thấp thỏm không yên, bèn cất giọng hỏi, “Đi dạo ở đâu thế con? Trời sắp tối
rồi, đừng đi xa quá nhé!”.
Kỉ Đình ở ngưỡng cửa
phòng ngoái đầu lại, “Con chỉ đi loanh quanh trong trường thôi, một chốc là về
ấy mà, bố yên tâm đi ạ, con không đi xa quá đâu”.
Cậu rời khỏi nhà, cứ lững
thững trong khuôn viên trường dưới ánh chiều tà, trong lòng là thứ cảm giác gì,
chính bản thân cậu cũng chẳng nói ra nổi, men rượu vương lại còn đang thiêu đốt
cậu, thế nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy ở nơi nào đó sâu
trong lồng ngực có thứ gì như nùi chỉ rối đang tắc nghẹn, chẳng phải đớn đau,
chỉ là nỗi buồn rầu, khóc không nổi cũng không nói ra được, một nỗi sầu không
thể chịu đựng.
Đừng có đi đâu xa quá, họ
đã nói thế.
Cậu biết bản thân mình sẽ
chẳng đi đâu xa quá, chỉ là muốn tìm một chỗ nào đấy không có ai để mà ngẫm ngợi
một chút, sau đó cậu vẫn sẽ quay về nhà, tiếp tục làm một đứa con ngoan. Từ khi
còn nhỏ xíu, cậu đã quen với việc gắng sức đè nén thứ gì đó trong lòng mình
xuống, dần dà, làm những việc mọi người cho là đúng đắn đã trở thành bản năng,
đôi khi cậu cũng cảm thấy, có lẽ bản tính của mình chính là làm một đứa con
ngoan vậy.
Chỗ nào cũng có người,
chẳng có nơi nào để hít thở cho thỏa thuê. Kỉ Đình liên tục mỉm cười chào hỏi
những bạn học, thầy cô giáo cùng người quen của bố mẹ mà cậu gặp trên đường,
bước chân bất giác hướng về con đường nhỏ vắng vẻ, cuối cùng, người càng lúc
càng thưa thớt, đây không phải con đường cậu vẫn thường đi, thế nhưng cậu cảm
giác được nỗi thân quen kỳ lạ, tận đến lúc trước mắt bỗng đâu mở ra cả một
khoảng rộng rãi, cậu mới biết rằng rất lâu trước đây đã từng đặt chân tới nơi
này.
Vầng dương sắp lặn sau
rặng núi nhuộm bốn bề một sắc vàng vọt mịt mờ, Kỉ Đình tựa lưng vào một tảng đá
nhẵn bóng trên thảm cỏ, rút băng cassette từ trong túi ra, tỉ mẩn ngắm nghía
một hồi, sau đó bắt đầu lấy hết sức giằng xé nó, cậu vò rối đám dây từ, cuốn
lên tay, rồi hung hãn giật đứt tung hết cả.
Từ trước tới nay cậu chưa
làm thế này bao giờ, thế nhưng thây kệ, đằng nào cũng có ai nhìn thấy đâu, đến
khi quay trở lại trước mặt mọi người, cậu lại là một tấm gương học hành giỏi
giang xuất sắc, cậu cảm thấy xưa nay chưa bao giờ được sảng khoái như lúc này.
Tận đến lúc nghe thấy tiếng “ha ha”, cậu mới hoảng hồn kinh ngạc, vội vã ngừng
bặt động tác còn dang dở, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô nàng Chỉ An hai tay chắp sau
lưng, đủng đỉnh mò ra từ phía bên kia tảng đá.
Chỉ An không nói gì, chỉ
dùng ánh mắt “bắt quả tang rồi nhé” mà nhìn vào cái kiệt tác lùng nhùng trước
mặt Kỉ Đình. Kỉ Đình sững cả người, sau đó mới nghĩ bụng mình chẳng cần e dè
với Chỉ An, thế nên cậu mỉm cười với cô bé, tiếp tục vò xé cái băng Beyond
trước nay cậu vẫn nâng niu yêu quý. Chỉ An nhìn một lúc, cuối cùng cũng mở
miệng, “Thế này thì có gì vui, đi theo em!”.
Cô bé ra hiệu cho cậu đi
theo, Kỉ Đình ngẩn ngơ một chút, quăng đi cái đám lằng nhằng ở tay, rồi hướng
theo bóng Chỉ An mà bước. Chỉ An lon ton thành thạo dắt cậu chàng mò mẫm qua
mấy bụi cây thấp lè tè lùm xùm rậm rạp, sau đó leo lên mấy mô đất thấp, cuối
cùng ra hiệu cho cậu nằm rạp xuống đám cỏ trên đỉnh mô đất. Kỉ Đình làm theo,
thế nhưng vẫn thắc mắc không hiểu cô bé định làm gì, chẳng mấy chốc đã thấy Chỉ
An lôi từ trong túi ra một chiếc súng cao su được làm rất tỉ mẩn xinh xẻo, thứ
đồ này thì Kỉ Đình biết, chính là món quà mà bố cậu tặng cho Chỉ An chứ đâu.
Tiếp theo, cô nàng lại móc ra mấy quả gai xù xì như lông nhím vừa nhặt dọc
đường, cho một quả vào dây bắn súng cao su, rồi sau đó kéo căng hết sức, khẽ
khàng vén cành lá trước mặt, nhắm thẳng phía trước. Kỉ Đình nhìn theo hướng ấy,
hóa ra phía dưới mô đất mà hai đứa đang núp là một con đường nhỏ, giờ là lúc
các đôi tình nhân sinh viên bắt đầu nườm nượp dạo bước trên đường, trông thấy
một đôi nam nữ bám lấy nhau như trẻ sơ sinh dính liền, Chỉ An nheo một mắt lại,
chuẩn bị đúng tư thế ngắm bắn.
Kỉ Đình vội vã kéo xệch
cô bé, rồi lắc đầu, cậu đã sơ sơ đoán được cô bé định làm gì, nên vô thức ngăn
lại. Chỉ An liếc cậu một cái cảnh cáo, sau đó ra hiệu cho cậu bỏ tay, Kỉ Đình
vừa mới buông ra, cô bé đã bắn “păng” quả gai gài sẵn ở dây thun.
Thực ra cái thứ quả gai
này chẳng làm cho ai bị thương được, nhưng nếu bắn ra phải da dẻ trần trụi thì
cũng đau phải biết. Phát đạn thứ nhất của Chỉ An bắn trúng vào đầu “con mồi”,
liền sau đó là tiếng con gái kêu thất thanh, hai chiếc đầu đang ghé sát bên
nhau vội vã tách ra. Hóa ra quả gai ấy đã bám vào mái tóc của cô nữ sinh, cô
nàng cố gỡ mãi mà không sao giằng ra nổi, anh bạn trai ở bên cạnh cũng áp sát
vào giúp một tay, ai ngờ càng gỡ càng rối, tận đến lúc đầu tóc cô gái bù xù hết
cả, họ vẫn không tài nào bỏ được cái thứ của nợ đó ra nổi. Kỉ Đình vốn định
trách móc Chỉ An, nhưng nhìn thấy cảnh ấy, lại cảm thấy không kìm được, suýt
thì bật cười thành tiếng, Chỉ An ở bên cũng bụm miệng lại, vô cùng vui thích.
Hai đứa trẻ con bật cười
vì trò nghịch ác thành công, còn đôi tình nhân ở dưới, sau khi gỡ được quả gai
quái quỷ, liền nhất loạt hằn học nhìn về hướng bọn Kỉ Đình, anh chàng nam sinh
còn dấn mấy bước về chỗ họ, dằn một câu, “Đứa nào?”. Chỉ An với Kỉ Đình lập tức
im phăng phắc, không dám động cựa, đám cây lá rậm rạp ngay trước mắt chính là
tấm màn chắn tốt nhất lúc này.
Anh chàng kia ngó quanh
quất một chặp, tuy đoán được đứa bày trò tai quái đang náu trên mô đất, nhưng
chỗ lối hẹp ấy không thể trèo lên được, nếu muốn cũng phải đi một đoạn dài mới
đến được chỗ nấp của bọn Chỉ An, đây cũng chính là một trong những lý do khiến
Chỉ An bày trò chẳng kiêng nể gì. Kỉ Đình lúc ấy không biết những điều này, cậu
chỉ thấy quả tim trong lồng ngực như chực nhảy ra ngoài, tận đến lúc nghe thấy
tiếng bước chân người kia đã đi xa dần, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa nhổm
người dậy, cậu áy náy nhận ra rằng, trong lòng mình hóa ra chỉ tràn trề thứ cảm
giác vui sướng hả hê vì đã bày được cái trò nghịch phá ấy, nỗi buồn bực bức
bách ban đầu đã lui dần. Chỉ An cũng ngồi dậy, cười ha hả, “Cái anh Kỉ Đình này
đúng là đồ ngốc, suýt thì bị bọn họ nhìn thấy rồi”.
Kỉ Đình đáp, vẻ không
phục, “Em mà chả vậy hay sao, vừa rồi cười to thế, nếu không làm sao bọn họ
nhìn lên được”.
“Anh đã nhìn thấy cái đầu
rối như tổ quạ của bà chị đấy chưa?” Chỉ An cười bảo. Kỉ Đình nhớ lại, không
nhịn nổi bèn cười phá lên. Cười xong, cậu thuận tay gỡ chiếc lá khô vướng trên
tóc Chỉ An, “Hóa ra em chạy ra đây, mọi người ở nhà bảo là chẳng thấy em đâu
cả”.
Chỉ An đang đà nằm xoài
ra thảm cỏ, “Anh đến nói dối cũng chẳng ra hồn. Trừ chị Chỉ Di ra, bọn họ đâu
thèm đi tìm em. Bọn họ chỉ biết nói mỗi câu, Mạn
này còn đứa nào thạo đường hơn con bé nữa? Chơi mệt rồi nó khắc mò về ngay ấy
mà”. Cô bé lấy một cọng cỏ ngậm vào miệng, dưới ánh mặt
trời vàng vọt buổi hoàng hôn, trên gương mặt cô bé thấp thoáng vạt tối đẹp đẽ
vô chừng.
Kỉ Đình không có cách nào
phản bác lại cô bé, bởi vì cô nói chẳng hề sai, thế nên cậu chỉ đành bảo, “Thực
ra chú dì cũng thương em lắm, sao em cứ thích chọc giận bố mẹ, chẳng lẽ không
nghe lời được một tí hay sao?”.
Chỉ An cười phì một
tiếng, phun nhành cỏ đang ngậm trong miệng ra ngoài, “Thương em á? Mắt họ chẳng
bao giờ nhìn thấy em đâu. Từ lúc em còn bé họ đã chỉ biết nói mỗi một câu: Chỉ
Di thích cái này, thế thì cũng cho con Chỉ An một cái đi, thế nên
những thứ chị Chỉ Di có thì em cũng có, nhưng mà những cái đấy xưa nay có phải
đồ em thích đâu. Dì Uông Phàm của anh ý mà, từ lúc em còn bé tí chưa một lần ôm
em vào lòng, cũng chưa bao gời quát mắng em, trong mắt mẹ em chỉ có mỗi Chỉ Di
thôi. Lúc còn nhỏ, em cứ nghĩ là em chưa đủ ngoan, thế nên cái gì em cũng phải
cố giỏi hơn Chỉ Di, kết quả học tập của em tốt hơn, môn Thể dục cũng giỏi hơn,
em chỉ mong bố mẹ em nói một câu: Chỉ An cừ thật! Thế
nhưng bọn họ chỉ biết nói mỗi câu: Chỉ Di, không
sao đâu con, kết quả chưa cao cũng chẳng sao cả, sức khỏe còn yếu thì chịu khó
nghỉ ngơi, bất kể thế nào con cũng vẫn là cục cưng của bố mẹ. Có
lần em được thưởng bông hoa đỏ, hớn hở đem về khoe với bố mẹ, họ chỉ liếc qua
một cái rồi quẳng sang một bên, Chỉ Di không được bông hoa đỏ, nhưng bố mẹ lại
ôm chị ấy vào lòng. Về sau em mới hiểu, một khi họ đã không ưa rồi, thì cho dù
em có ngoan có giỏi đến đâu họ cũng chẳng coi ra gì, thế thì vì sao em phải cố
làm vừa lòng bố mẹ chứ? Bố em chỉ đến lúc mắng em mới chịu nhìn em bằng cả hai
con mắt thôi”.
“Làm sao thế được, em
cũng là con gái của chú dì mà, trên đời này làm gì có bố mẹ nào lại không
thương con?” Kỉ Đình vỗ về cô bé, nhưng chính cậu cũng cảm thấy những lời lẽ
của mình thật gượng gạo.
Chỉ An cười cười vẻ kỳ
quái, “Anh không biết đâu, có nhiều việc em hiểu tại sao đấy”. Thế nhưng cô bé
không nói tiếp nữa, mà lại cười khẩy hỏi rằng, “Anh bảo là muốn em ngoan ngoãn
một tí, thế cái tấm gương luôn nghe lời người lớn là anh đây lại đi trốn vào
cái góc này để xâu xé cuốn băng làm gì thế?”.
Sắc mặt Kỉ Đình thoắt tối
sầm lại, “Có lúc anh cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa”.
“Chắc anh bị say rượu đấy
mà, thật xấu hổ, có mỗi một chén rượu mà ra thế này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của
Chỉ An hiện lên vẻ khinh bỉ.
Nói đến đây, mặt mũi Kỉ
Đình đỏ lựng lên, “Anh nghĩ chắc là anh không uống được rượu thật”.
“Ai chuốc anh đâu, là tự
anh cuống cà kê uống ực một hơi đấy chứ.” Chỉ An một tay chống đầu, tay kia đẩy
cậu một cái, hỏi rằng, “Nói đi, rượu có vị thế nào?”
Kỉ Đình ngượng nghịu bảo,
“Chẳng phải em cũng nếm một tí rồi đấy thôi”.
“Em chỉ nhấp môi thôi mà.
Đừng lắm lời. Nói mau, rốt cuộc là vị thế nào?”
“Ừ, cay cay, đắng đắng…
Có điều cũng hơi ngòn ngọt.”
Hai đứa trẻ con nằm duỗi
trên thảm cỏ, ngắm nhìn bóng đêm đang dần dà nuốt trọn cả vầng dương đang lặn.
“Trời sắp tối rồi đấy.”
Kỉ Đình thoắt chột dạ, bảo Chỉ An, “Chỉ An, có phải hồi bé em sợ bóng tối lắm
phải không?”
Chỉ An làm như không hề
nghe thấy lời của cậu, Kỉ Đình nhắc lại một lượt nữa, lần này mới nghe thấy cô
nàng “Hứ” một tiếng, bảo rằng, “Em mà thèm giống kẻ nhát chết như anh à, em
thích nhất buổi tối, lúc trời chạng vạng, không nhìn rõ gì nữa, trò gì cũng có
thể làm được, cái gì cũng có thể mặc kệ hết”. Nói xong, cô bé đột nhiên thở hắt
một hơi, khuôn mặt bé xíu nhăn tít lại.
Vẻ mặt của cô bé làm Kỉ
Đình hoảng hốt, vội lập cập hỏi, “Sao thế? Em khó chịu chỗ nào à?”
Chỉ An nghiến răng ngồi
dậy, “Chết rồi, em đau bụng quá!”.
“Làm thế nào bây giờ? Đau
lắm à? Anh em mình đi về nhà đi.” Kỉ Đình cố hết sức dìu cô bé dậy, nhờ chút
tia sáng còn sót lại, nhìn thấy đằng sau bộ váy đồng phục màu xanh nhạt mà Chỉ
An mặc riêng cho lễ tốt nghiệp hôm nay có một vết loang sẫm màu.
Cậu không nghĩ ngợi gì
nhiều, lấy tay quệt một lượt lên trên đó, đưa ngón tay lên mũi ngửi, thấy xộc
lên hơi máu tanh, bất giác kinh hãi thất sắc, “Thôi chết rồi, Chỉ An, em bị
chảy nhiều máu quá”.
Chỉ An cũng sợ cuống cả
lên, túm váy lên ngó ngó, đầu tiên là sững sờ, “Cái gì thế này?”, sau đó cô bé
như thể nhớ ra điều gì đó, liền thở hắt một lần nữa mà thét lên, “Không phải
thế chứ!”.
“Cuối cùng là bị làm sao
thế?” Kỉ Đình vẫn còn không hiểu đầu đuôi, lo lắng vô chừng, đỡ vai cô bé hỏi,
“Rốt cuộc tại sao lại chảy máu thế?”.
Lời vừa dứt, cậu đã bị
Chỉ An hất một cái thật mạnh. Không kịp phòng vệ, cậu lập tức lảo đảo ngã oạch
xuống bãi cỏ. Trong ánh hoàng hôn, cậu không nhìn rõ biểu hiện của Chỉ An, chỉ
nghe thấy cô bé rít lên, “Kỉ Đình, anh là đồ con lợn!”. Sau đó, cô bé chạy vụt
đi luôn.
Kỳ kinh nguyệt đầu tiên
của người con gái luôn kéo theo cơn thức tỉnh của một thứ ý thức nào đó vốn
tiềm tàng nơi sâu thẳm, sau đó cả thể xác lẫn tinh thần đều giống hệt như nhau,
bắt đầu vùn vụt nảy nở.
Tối hôm ấy Chỉ An về đến
nhà, vết máu trên váy dù đã cố sức che đậy vẫn không thể thoát khỏi con mắt của
Uông Phàm. Uông Phàm hơi sững sờ một chút, nhưng vẫn lấy một gói đồ trong phòng
mình ra, đặt lên đầu giường Chỉ An. Bà mẹ trước sau đều im lặng, Chỉ An cũng
chẳng hé một lời, có lẽ họ đều hiểu rằng trạng thái câm lặng này không nên nảy
sinh giữa mẹ và con gái, nhưng chẳng ai định phá tan cái cảnh bế tắc này.
Uông Phàm dợm bước ra
khỏi phòng Chỉ An, nghĩ ngợi thế nào, quay đầu lại nhìn cô bé dường như đang
cắm cúi làm bài, bảo rằng, “Con đã bắt đầu lớn rồi đấy, việc gì nên làm, việc
gì không nên làm, phải nghĩ cho kỹ càng, đừng có ngỗ ngược không biết điều như hồi
xưa nữa”.
Chỉ An không đáp lời, cô
bé lấy cục tẩy chà thật mạnh để xóa đi vết chữ trên trang vở bài tập, tận đến
lúc trên quyển vở xuất hiện một lỗ thủng, cô mới thầm nghĩ, mình lớn lên thế
này vẫn là chậm quá. Chỉ có lớn bổng lên, cô mới có thể tự làm những việc mình
muốn.
Đêm xuống, Chỉ Di nằm
trên chiếc giường nhỏ bé bên cạnh giường Chỉ An, tò mò hỏi cảm giác của Chỉ An
ra sao, Chỉ An buột miệng nói một câu: Chẳng thấy gì cả.
Với những cô nàng ở tuổi
này, lần kinh nguyệt đầu tiên đem lại cảm giác sợ sệt xen lẫn tò mò, và có lẽ
hơn cả là sự chờ đợi. Những cô nàng dậy thì sớm, từ lớp năm đã trải qua cái
“Nghi lễ trưởng thành của con gái” này rồi, từ trong cái thần sắc ngập ngừng
muốn nói lại thôi của họ, luôn có một tia sướng vui giấu giếm. Chỉ Di nghĩ, mình
tuy là chị, thế nhưng cái gì cũng không bằng Chỉ An, đến việc trở thành một cô
gái cho toàn vẹn, cũng rớt lại đằng sau em mình. Đương nhiên, cô bé cũng chẳng
ganh tị với em làm gì, chỉ là trong lòng có đôi chút bồn chồn, không biết đến
lúc nào, cô mới có thể trở thành một người con gái khôn lớn đây. Thế nhưng trở
thành một cô gái đã lớn khôn thì sao chứ, phải chăng là sẽ tiếp tục trở thành
phụ nữ? Một người phụ nữ thuộc về một người đàn ông? Cô thốt nhiên nhớ đến bóng
dáng đứng trên bục nhận phần thưởng ngày hôm nay, gương mặt sáng sủa ấy, nét
mày thanh tú ấy… Tựa hồ bị chính nỗi lòng sâu kín của mình châm nhói, Chỉ Di
vội đưa hai tay kéo chăn trùm kín đầu. Trong bóng tối hun hút, cô bé bỗng nhiên
sợ hãi mơ hồi, nếu “cái ấy” mãi không chịu đến thì sẽ ra sao, cô có trở thành
một người con gái cho toàn vẹn được không?