Kỉ Đình đi rồi, Mạc Úc
Hoa mời Chỉ An ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, rồi rót cho cô một
cốc nước, còn bản thân Úc Hoa thì ngồi xuống mép giường, tiếp tục vùi đầu vào
cuốn sách trên tay.
Một lúc sau, Mạc Úc Hoa
nghe thấy cô gái xinh đẹp ấy cất lời hỏi, “Tôi hút thuốc, không phiền chị
chứ?”. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi bảo, “Chị cứ tự nhiên”.
Cô gái ấy bắt đầu bật lửa
đầy thành thạo, lúc điếu thuốc đã cháy, cô ấy chỉ hút một hơi, rồi kẹp lơi lả
giữa ngón tay, để mặc nó cháy dần từng chút một.
Lúc điếu thuốc đầu tiên
đã cháy hết, cô gái ấy đứng dậy, Mạc Úc Hoa liếc nhìn cô ấy một cái, vẻ hơi ngỡ
ngàng, cô ấy cười cười, như thể nghĩ ngợi thế nào đấy, liền ngồi xuống trở lại,
tiếp tục đốt thêm một điếu thuốc nữa. Lúc điếu thuốc thứ ba cháy lên, Mạc úc
Hoa ngồi cách đó không xa bắt đầu ít nhiều để mắt tới cô gái kia, cô ấy đang
cúi đầu ngắm nghía tay mình, không biết nghĩ ngợi điều gì. Có lẽ cô cũng bắt
đầu vô thức chờ đợi cùng cô gái kia, thế nên mới cảm giác rằng thời gian đốt
cháy điếu thuốc thứ ba dường như lâu hơn hai điếu trước một chút, tận đến lúc
điếu thuốc cháy hết, cô gái ấy mới giật bắn mình buông lơi bàn tay bị châm
bỏng, đầu mẩu thuốc rơi tõm xuống đất.
Mưa ào ạt hết trận này
đến trận khác, đất trời chẳng hửng lên lúc nào, Từ Thục Vân và Chỉ Di vừa đến
chỗ Kỉ Đình thì một cơn mưa khác lại đổ xuống. Kỉ Đình đã chờ sẵn ở dưới nhà,
cẩn thận đắt Chỉ Di lên phòng anh, mẹ anh vừa ngồi xuống đã xót ruột thốt lên,
“Con xem con kìa, gầy quá thể”.
“Mẹ, lần trước con về mẹ
cũng nói thế mà.” Kỉ Đình cười cười, rồi quay người đi rót nước cho hai người.
“Con cứ ngồi xuống, để mẹ
tự lấy. Đã ăn trưa chưa? Mẹ đã mua trong khu chợ dưới nhà mấy món đồ ăn, để mẹ
hâm lại cho con nhé.” Từ Thục Vân vừa nói, vừa tự mình bước vào căn bếp nhỏ. Kỉ
Đình để mẹ tự nhiên, trong lòng mỗi người mẹ, cậu quý tử xa nhà lúc nào cũng
cần có người chăm chút. Thực ra, trong thời gian sống một mình ở ngoài, anh
luôn thu xếp mọi việc rất ổn, ăn uống khá thoải mái vì đồ ăn ở bếp ăn dành cho
viên chức bệnh viện cũng đủ làm anh hài lòng, nhưng từ khi Chỉ An đến đây, lịch
sinh hoạt của cô thường là ngày đêm đảo lộn, có khi trở về nhà rất muộn, anh
thường xuống bếp chuẩn bị cho cô bát mỳ ăn liền. Tài nghệ bếp núc của anh chẳng
được bằng ai, thế nhưng trước nay Chỉ An chưa từng cự nự gì. Anh thích ở bên
cạnh Chỉ An, lặng lẽ ngắm dáng điệu cô ăn uống. Chỉ ngắm như vậy thôi, trong
lòng đã thấy thỏa mãn, trọn vẹn lắm rồi. Anh phải nói với mẹ về việc của Chỉ
An, trong thời gian chung sống với cô, anh đã nhiều lần nảy ra suy nghĩ sẽ gọi
điện nói cho mẹ biết, rằng anh đã tìm thấy người anh thương yêu nhất, anh hy
vọng sẽ nhận được sự ưng thuận và những lời chúc phúc của những người yêu
thương anh... Thế nhưng, nếu không được như thế thì sao?
“Anh Kỉ Đình à, anh bước
tới bên cạnh em được không?” Chỉ Di hai tay bưng cốc nước anh vừa rót, bẽn lẽn
nói.
Kỉ Đình bước lại gần, đón
lấy cốc của cô, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô,
“Mắt em đã như thế, việc gì phải lặn lội xa xôi thế này làm gì?”.
“Lâu quá rồi không gặp
anh, em muốn nghe giọng của anh thôi.” Nụ cười của Chỉ Di nhàn nhạt, gương mặt
cô tròn trịa hơn trước đôi chút, nhưng đôi đồng tử đen thẳm lộ vẻ trầm lặng.
“Nếu muốn nghe giọng anh,
chỉ cần gọi điện là được mà”, anh nói.
“Khác chứ anh, tuy là em
không nhìn thấy anh, nhưng ít nhất ở đây em có thể cảm nhận được anh. Bác Vân
vừa bảo là anh gầy đi, thật thế hả anh?” Đôi tay cô rờ rẫm tìm khuôn mặt mặt,
anh cúi đầu, rồi né đi, chỉ cầm lấy đôi bàn tay cô, “Chỉ Di, có việc này anh
muốn nói với em...”.
Nhưng Chỉ Di liền mỉm
cười bảo, “Em ngửi thấy mùi thuốc lá, Kỉ Đình, anh hút thuốc đấy à?”.
“Thi thoảng, nhưng mà ít
lắm.” Anh không nói dối cô, những lúc Chỉ An đốt thuốc dữ quá, anh khuyên giải
không được, có lúc tức khí giành lấy điều thuốc của cô, hút vài hơi, sau đó dữ
dằn dập tắt. Có điều trước sau anh vẫn không ưa nổi thứ mùi sặc sụa ấy, Chỉ An
thấy anh ho, cũng không hút tiếp nữa.
“Ồ...” Chỉ Di cụp mắt
xuống, “Hồi trước em chưa từng biết là anh có hút thuốc”.
“Có nhiều việc hồi trước
chính anh cũng không biết, nhưng giờ thì biết rồi.”
Cô chăm chú nghe anh nói,
trong dáng vẻ bình tĩnh của cô dường như phảng phất vài phần chua xót, “Cuối
cùng thì anh cũng muốn nói với em chuyện của con bé đúng không?”.
Anh nhìn cô kinh ngạc,
nghĩ ngợi một lúc rồi nói, giọng tự trào, “Phải rồi, em cảm nhận được mùi thuốc
lá, đương nhiên cũng cảm nhận được mùi dầu thông”.
“Không, không phải vì cái
này.” Cô lắc đầu, chỏm tóc của mái đầu đen dài rung lên khe khẽ, “Hôm qua em
nhờ Lưu Lý Lâm mang cho em mấy gói thức ăn cho cá, nhân tiện phiền anh ấy gọi
cho anh luôn... Đúng, con bé không lên tiếng, em không hề nghe thấy gì hết,
nhưng em có thể cảm nhận được nó, em thực sự có thể, nhất định là con bé. Chỉ
An ở ngay bên cạnh anh, có phải không?”.
Anh cảm thấy giờ đây nói
gì với một cô gái như thế này cũng là việc quá ư tàn nhẫn, nhưng anh vẫn gật
đầu, cho dù cô không nhìn thấy.
“Đúng thế.”
Khóe môi Chỉ Di khẽ run
rẩy, cô rụt tay về, “Em đúng là đứa ích kỷ hư thân, Chỉ An là em gái của em,
thế nhưng trước lúc này, trong lòng em vẫn cứ cầu mong rằng anh sẽ không nói gì
với em hết, đến cả giây phút vừa rồi, em cũng vẫn còn hy vọng là anh nói không
phải”.
Kỉ Đình thấy buồn bã vô
chừng, nhưng anh biết mình không có cách nào an ủi cô, “Anh xin lỗi em nhiều,
Chỉ Di”.
“Xin lỗi gì kia chứ? Xin
lỗi vì từ nhỏ đến lớn người anh thương nhớ trong lòng thực ra chỉ có Chỉ An hay
sao? Chẳng ai có lỗi với ai hết, anh đối với con bé cũng giống như em đối với
anh thôi, chúng ta đâu làm cách nào khác được.” Nói đến câu sau, giọng nói của
cô dần dần thấp hẳn xuống, cố kìm nén để không rơi nước mắt.
Cô nói đúng, anh không có
cách nào khác, cho dù nhìn thấy cô đau lòng nhường kia. Tình yêu trước nay đều
ích kỷ, tàn nhẫn, không cho phép lựa chọn.
“Con bé ở đâu?” Chỉ Di
ngẩng đầu nhìn anh, “Nó sống có ổn không? Em muốn gặp nó, ba năm rồi, em vẫn
thường nằm mơ, mơ thấy Chỉ An giống hệt một con chim, giữa cơn mưa gió chẳng
biết bay về nơi đâu, cứ chao nghiêng chực ngã, em sợ lắm, cứ bạt mạng gọi nó,
nhưng mở miệng ra mà không thể thốt được lời nào”.
Kỉ Đình im lặng, có quá
nhiều việc không vui trong quá vãng đang chặn ở giữa, thậm chí anh còn không rõ
Chỉ An có mong gặp lại Chỉ Di không.
“Anh đừng có quên, suy
cho cùng nó vẫn là em gái ruột của em, Kỉ Đình, anh không thể không để em gặp
nó.”
Như thế này cũng tốt, có
lẽ mọi việc cuối cùng cũng có thể chấm dứt, bất kể Chỉ An nghĩ ra sao, nếu
không thể từ bỏ những gì đã xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờ có được hạnh
phúc.
“Em đi theo anh!” Anh kéo
Chỉ Di dậy, nhưng lại nhìn thấy Từ Thục Vân tay bưng bát đũa đứng ở ngay cửa
gian bếp, mặt mũi âu lo nhìn họ, như thể muốn nói điều gì, thế nhưng lại chẳng
lên tiếng.
Từ phòng của anh, chỉ cần
đi vài bước xuống dưới nhà là đến phòng của Mạc Úc Hoa, mắt mũi Chỉ Di như thế,
anh không thể bước quá nhanh, nhưng không hiểu sao, con tim anh cứ đập rộn điên
cuồng.
Cửa phòng Mạc Úc Hoa đang
mở, bên trong, chỉ thấy mỗi Úc Hoa đang ngồi ở đầu giường đọc sách, còn lại
không thấy ai hết, bên cạnh chiếc ghế duy nhất, đầu mẩu thuốc vứt lộn xộn, nửa
điếu thuốc hút dở cuối cùng vẫn còn loe hoe khói.
Kỉ Đình buông bàn tay
đang nắm lấy Chỉ Di ra, cảm giác này là gì vậy? Cứ như trong mơ, cái cảnh khiến
anh khiếp sợ cuối cùng đã xuất hiện. Những ngày ở bên nhau, không biết anh đã
bao nhiêu lần ôm lấy cô, cả khi tỉnh táo, cả lúc ngủ vùi, không có một giây một
phút nào không cảm thấy hạnh phúc, dẫu biết rằng hạnh phúc thực sự phải yên ả,
vô tư, ở khóe mắt, bờ môi đều rạng rỡ nụ cười, chẳng cần phải tranh thủ mỗi sớm
mỗi chiều, trong khi hạnh phúc của anh phải được nắm chặt lấy mỗi giây mỗi
phút, chỉ lo rằng giây phút tiếp theo sẽ đánh mất.
“Cô ấy đi rồi”, Mạc Úc
Hoa nhìn anh nói.
“Nó đi rồi? Có phải Chỉ
An đi rồi không? Kỉ Đình, anh nói đi, em đi cùng anh, anh em mình đi tìm nó
về.” Mắt Chỉ Di thoắt đã đỏ hoe, rõ ràng đã ở gần đến vậy, thế mà lại bỏ lỡ.
Kỉ Đình không mảy may lay
động, anh chỉ hỏi Mạc Úc Hoa, “Cô ấy nói gì?”.
Trước vẻ bình tĩnh của
anh, Mạc Úc Hoa thốt nhiên thấy bất an, cô chỉ im lặng.
“Cậu nói cho tớ nghe đi,
cô ấy có bảo gì không?”
“Cô ấy ngồi đây, đốt hết
ba điếu thuốc, lúc chuẩn bị rời đi có hỏi tớ một câu kỳ quặc, cô ấy hỏi là,
trên đời này liệu có hòn đảo nào chẳng bao giờ chìm nghỉm không.”
Kỉ Đình nghe thấy, cúi
đầu hồi lâu.
Chỉ Di hỏi, “Sao anh
không đi tìm con bé?”.
Kỉ Đình nhìn Chỉ Di mỉm
cười, “Cô ấy hỏi trên đời này liệu có hòn đảo nào chẳng bao giờ chìm nghỉm
không, thế nhưng trước nay cô ấy đã bao giờ tin đâu, vậy làm sao mà có được?”.
Kỉ Đình tiễn chân mẹ anh
và Chỉ Di ra về, trước khi đi, hai người họ vẫn còn lo lắng nhìn anh, anh chỉ
bảo, “Con rất ổn, không sao đâu, không sao thật mà”.
Cứ như thể một cơn mộng
mị, bất kể tỉnh rồi có thở than tiếc nuối ra sao, cũng không thể kéo dài thêm
giấc mộng lành, cũng chẳng thế đổi thay cơn mộng dữ, anh chỉ có thể bình thản
mà tiếp tục cuộc sống bình thường như thể không có chuyện gì xảy ra hết.
Buổi tối hôm trở về nhà,
Chỉ Di gọi điện cho anh, “Hình như em làm hỏng mọi thứ thì phải, có lẽ ngay từ
đầu em không nên đến”.
“Việc này không dính dáng
gì đến em đâu, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Không phải anh an ủi Chỉ
Di cho có, anh và Chỉ An giống như đang ở trong một chiếc bong bóng bảy màu
khổng lồ vậy, bốn bề ánh sáng lấp lóa, ngọt ngào tới hư ảo, không thể chống nổi
dù chỉ một cú chọc khẽ của bất cứ ai. Kể cả Chỉ Di không xuất hiện, giấc mộng
của anh sớm muộn gì cũng tan vỡ mà thôi.
Anh đã dành cả một thời
hoa niên để mong đợi cô, ngóng chờ cô, kiếm tìm cô, thế nhưng cô chỉ dành cho
anh một khoảng thời gian bằng ba điếu thuốc.
Một tuần sau đó, Mạc Úc
Hoa bất chấp sự phản đối dữ dội của cả khoa, nhất quyết xin nghỉ phép để bay
đến Thượng Hải, trước khi lên đường, Kỉ Đình hỏi cô, “Có đáng không?”.
Mạc Úc Hoa đáp, “Có thể
là không đáng, thế nhưng tớ chưa từng so đo”.
Sau khi cô hết phép, trở
về bệnh viện được ba tháng, kỳ thực tập đã đến hồi kết thúc, vấn đề ai ra đi,
ai được giữ lại đã chính thức được đặt lên mặt bàn, so giữa biểu hiện nhất quán
của Kỉ Đình và đợt nghỉ rơi đúng vào thời kỳ then chốt của Mạc Úc Hoa, ai nấy
đều đã rõ câu trả lời. Phía bệnh viện đã chính thức liên hệ ký kết hợp đồng với
trường đại học của Kỉ Đình, tất cả chỉ chờ Kỉ Đình trở về trường, thực hiện
công đoạn bảo vệ luận văn cuối cùng là hoàn thành thủ tục. Thầy Viên cũng đã
đích thân đến nói chuyện với Mạc Úc Hoa, cô hoàn toàn tâm phục khẩu phục với
kết quả ấy.
Thế nhưng, một việc tưởng
như đã an bài cuối cùng chỉ vì một quyết định đột ngột của Kỉ Đình mà làm cho
mọi người được một phen bất ngờ. Sau khi trở về trường đại học, hoàn thiện đủ
loại thủ tục, anh đã chính thức ký hợp đồng với một bệnh viện vô danh tiểu tốt
ở ngay trong thành phố anh ở.
Không ai hiểu nổi quyết
định của anh, đến cả bố mẹ anh, tuy rằng mừng vui vì cậu quý tử đã trở lại bên
mình, nhưng cũng vẫn thấy tiếc nuối trong lòng. Chỉ một mình anh tự biết, rằng
khi đưa ra quyết định ấy, anh rất tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ An, anh đâu phải là
em, anh không có đôi cánh phiêu du.
Quãng thời gian sau đó,
Kỉ Đình sống và làm việc miệt mài, cần mẫn, có được chức danh, nghiên cứu
chuyên sâu, học tiến sĩ, viết luận văn, thực hiện thành công mấy ca phẫu thuật
lớn, được thăng chức liên tục, tiền đồ cứ thế mở ra, đến ông bố Kỉ Bồi Văn lúc
đầu không mấy coi trọng việc học y của Kỉ Đình giờ đây cũng đã phải thừa nhận
sự lựa chọn của cậu quý tử là đúng đắn. Anh là bác sĩ tốt trong mắt bệnh nhân,
là con trai ngoan trong mắt bố mẹ, là người đàn ông tử tế trong mắt chị em đồng
nghiệp. Cuộc sống trước nay vốn ưu đãi anh, không có việc gì của anh là không
thuận buồm xuôi gió, có lúc anh cũng thấy bản thân mình bên biết đủ đi thôi, có
lẽ anh sinh ra trên đời này đã thích hợp với con đường bằng phẳng, rộng rãi –
tuy rằng trước nay anh chưa hề hiểu thấu, rằng anh lựa chọn con đường này, hay
chính nó đã lựa chọn anh.
Từ năm anh hai mươi tám
tuổi, mọi người trong nhà bắt đầu lo lắng về việc lớn cả đời của anh, thực ra
với những điều kiện tốt như vậy, anh muốn tìm một đối tượng tử tế cũng không có
gì là khó, Kỉ Bồi Văn và Từ Thục Vân kết hôn muộn nên cũng khá cởi mở với việc
trọng đại của cậu con trai. Tuy không thúc giục vội vã, nhưng một vài tin đồn
lặt vặt, mờ ám hồi mấy năm về trước khiến vợ chồng họ có phần âu lo về đời sống
tình cảm của cậu quý tử. Lúc này, họ đã ít nhiều đoán được việc anh nhất quyết
đến thành phố G rồi lại đột ngột trở về đều có liên quan đến Chỉ An, có điều họ
không giải thích được căn nguyên cụ thể bên trong, cũng không hiểu vì đâu cậu
con trai khiêm nhường, trầm lặng của mình lại có thể dính líu đến con bé Chỉ An
ngỗ ngược ấy. Từ bé đến giờ, rõ ràng chỉ có Chỉ Di luôn thân thiết bên anh, bố
mẹ cũng đã vài lượt thử thăm dò cậu con trai, nhưng anh chỉ lặng im không nói,
biết bao ngày tháng đã qua, anh tuyệt nhiên không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì
dính dáng đến Chỉ An, Kỉ Bồi Văn và Từ Thục Vân cũng sợ sẽ động chạm đến nỗi
đau của anh, trong lòng chỉ thầm cầu mong anh sẽ dần dà lãng quên chuyện cũ,
vậy nên cũng tránh nhắc đến người đó trước mặt anh, cứ tỏ ra như chưa hề có
chuyện gì. Cũng may, Kỉ Đình không phải kiểu người chỉ vì một chút tình cảm mà
âu sầu đau đớn như họ lo ngại, anh làm việc chăm chỉ, hiếu kính với bố mẹ, quan
tâm đến người thân và bạn bè xung quanh, tính cách trầm lắng càng lúc càng thêm
sâu sắc, ngoài tật nghiện thuốc ngày một trầm trọng, anh không hề vì chút chuyện
tình cảm nông nổi của tuổi thanh xuân mà xa rời con đường cần phải đi.
Sang đến năm công tác thứ
ba, Kỉ Đình đã mua được nhà ở ngay gần bệnh viện. Anh đã từng có ý định chuyển
ra ngoài sống một mình, nhưng lại vấp phải sự phản đối kịch liệt của bố mẹ, bấy
giờ Từ Thục Vân đã về hưu, nghĩ đến cảnh bố mẹ lụi cụi lẻ bóng, trong nhà chỉ
có một mình anh là con, anh cũng đành gạt đi suy nghĩ ấy.
Đợt này trường đại học
nơi nhà họ ở đã tiến hành xây dựng lại khu tập thể, cấp chuyên gia như bố mẹ Kỉ
Đình được xếp vào hạng ưu đãi tương đối lớn, chuyển vào khu nhà ở giáo viên mới
xây. Gia đình họ Cố cũng được phân nơi ở mới, thế nên hai nhà không được ở gần
nhau như trước đây nữa. Cố Duy Trinh và Kỉ Bồi Văn vẫn năng qua lại với nhau,
họ cũng đã bắt đầu có tuổi, bạn bè cũ càng thêm phần đáng quý, thế nhưng Uông
Phàm và Từ Thục Vân lại thưa nhặt qua lại hơn xưa, những ngày hai nhà đùm tụm
ăn uống giờ đã một đi không trở lại.
Những lúc thư thả rảnh
rỗi, Kỉ Đình thường quay trở lại dạo bước ở lối nhỏ gần căn nhà thời thơ ấu,
nhà họ Cố ở ngay phía này, anh cũng hay gặp Chỉ Di, hai người đôi lúc trò
chuyện dăm câu ba điều rồi rời đi. Bên cạnh Chỉ Di vẫn chưa thấy có một nửa phù
hợp, hai bên bố mẹ cũng chưa từng gióng giả nhắc nhở bao giờ, hai người họ thân
thiết từ thuở bé, tình cảm hiện giờ cũng tốt đẹp, ngoài chút việc đáng tiếc là
Chỉ Di không nhìn thấy ra, thì chẳng có cặp nào được xứng đôi vừa lứa như họ
nữa. Lúc bị hỏi đến nơi, Chỉ Di trước sau chỉ nói một câu, “Thôi thì tùy duyên
vậy”. Thế nhưng tâm tư của cô đối với Kỉ Đình từ khi còn nhỏ đến giờ, ai cũng
tỏ tường hết cả, Cố Duy Trinh và Uông Phàm cũng muộn phiền vì việc này lắm,
nhưng chẳng biết làm sao, Kỉ Đình trước sau vẫn một mực lặng im, sự im ắng của
anh khiến Từ Thục Vân cùng Kỉ Bồi Văn, dù có ý mai mối thật cũng không tiện mở
lời. Sau vài lần bố mẹ hai nhà cố tình sắp đặt cho hai người, Kỉ Đình lại càng
khách sáo với Chỉ Di hơn, lúc gặp mặt cũng chỉ hỏi han xã giao vài câu cho có.
Lưu Lý Lâm vẫn thường ra
mặt chọc tức Kỉ Đình, “Cái thằng tớ đây thế đếch nào cũng biết phân biệt đúng
sai hay dở, đồ khốn nhà cậu đang hưởng phúc mà sao lại không biết điều thế
nhỉ?”.
Mỗi lần như vậy, Kỉ Đình
đều chỉ cười cười, cứ thế mãi, có một lần anh cũng hỏi lại Lưu Lý Lâm, “Sao cậu
cứ hy vọng tớ và Chỉ Di đến với nhau thế? Trước đây có bao giờ thấy cậu vô tư,
vĩ đại như vậy đâu nhỉ, không khó chịu à?”.
Lưu Lý Lâm liền kéo anh
đi uống rượu, Kỉ Đình không uống, chỉ ngồi bên cạnh đốt hết điếu thuốc này tới
điếu thuốc khác, đến ngay cả Lưu Lý Lâm - một gã nghiện thuốc chính hiệu cũng
phải thốt lên, “Thế mà làm bác sĩ được mới tài, hút thế này không sợ chết hay
sao?”. Kỉ Đình cũng chẳng ừ hữ chi cả.
Đến lúc uống đã ngà ngà
say, Lưu Lý Lâm liền vỗ vai Kỉ Đình, rồi cất lời thở vắn than dài, “Làm người
đúng là khó bỏ mẹ ra, có lúc tớ cũng cảm thấy không biết có nên thoi cho cậu
mấy phát không, như thế mới giống thằng đàn ông, thế nhưng đành phải cố nghĩ
khác đi, cái thằng khốn nhà cậu ngoài ề à rề rà ra, có lẽ không sai gì hết,
không yêu là không yêu thôi, làm đếch có cách nào? Có điều, anh em với nhau tớ
cũng phải nói thẳng một câu, chả lẽ cậu định làm hòa thượng cả đời để đợi chờ
cô ả Chỉ An à?”.
Kỉ Đình bật cười, “Xưa
nay tớ có định chờ đợi bao giờ đâu.”
Lưu Lý Lâm hừ giọng, “Bỏ
ngay cái trò giả vờ giả vịt đó đi, tâm tư của cậu với cô ả ra sao, tớ đã nhìn
ra từ lâu rồi, cái loại con ngoan trò giỏi như các cậu, chính ra lại thích cái
kiểu ương bướng như cô ả. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu động lòng cũng
phải thôi, đàn ông đàn ang nhìn thấy đôi mặt ấy, cặp giò ấy thì...”.
“Được rồi, được rồi, uống
quá rồi đấy”, Kỉ Đình lạnh nhạt cắt lời.
“Tớ còn rõ hơn cậu nữa
kìa. Con nhỏ Chỉ An này ấy mà, ai yêu nó thì tổn thọ mấy năm đấy.”
“Thôi đừng nói nữa!” Kỉ
Đình ấn ly rượu trong tay Lưu Lý Lâm xuống, không cho anh ta uống tiếp, anh ta
đâu thèm nghe.
Cuối cùng, trước khi say
không còn biết trời đất là gì, anh ta còn lảo đảo chỉ vào Kỉ Đình bảo, “Cũng
quái thật cơ, cậu đợi được, cô ấy đợi được, vì đâu mà tớ không đợi được chứ?”.
Kỉ Đình tiễn Lưu Lý Lâm
về, anh không nói với anh ta rằng, vĩnh viễn đừng bao giờ tùy tiện nói lời chờ
đợi, chờ đợi là thứ xa xỉ vô cùng. Trong phim, chỉ cần thay đổi cảnh, trên phụ
đề xuất hiện vài dòng chữ nhỏ, 20 năm sau, sau đó hồng nhan biến thành tóc bạc
da mồi, hết thảy đều có kết cục, nhưng đời người thì sao, chỉ dăm ba năm thôi,
nhưng mỗi giây mỗi phút đều phải chính mình trải nghiệm, một đời đằng đẵng làm
sao.
Anh chưa hề nghĩ đến việc
chờ đợi.
Anh dần dà đã không còn
cự tuyệt các cuộc hẹn hò, xem mặt mà bố mẹ, bạn bè cùng những người đồng nghiệp
nhiệt tình ra tay sắp đặt. Trong số những người con gái ngồi trước mặt anh, có
công chức nhà nước, có nhân viên công ty nước ngoài, có luật sư, có ký giả, kẻ
thông minh lanh lợi, người mềm mỏng ôn hòa, hoặc ngọt ngào êm dịu, chẳng thiếu kiểu
người gì. Anh cứ đúng hẹn là có mặt, một nửa linh hồn lơ lửng giữa không trung,
mỉm cười ngắm nhìn một nửa còn lại, gật đầu, trò chuyện, rồi tạm biệt... Cuối
cùng, anh lại tự hỏi mình, “Họ là ai vậy?”.
Không biết bắt đầu từ khi
nào, đến bệnh viện nơi anh làm việc cũng bắt đầu dấy lên những lời đồn đại
hoang đường: bác sĩ Kỉ ở khoa Ngoại có vẻ là người đồng tính, nếu không vì đâu
gần ba mươi tuổi đầu, vẫn chẳng thấy cô nàng nào bén mảng tới?
Nghe người khác kể lại,
anh chỉ thấy buồn cười. Anh biết rõ mình chưa từng nghĩ đến chuyện sống độc
thân, có điều chưa thấy ai phù hợp, đúng là thế thật, chưa có một ai.
Có đôi khi anh vô thức
bước ngang qua con đường nhỏ trong khu tập thể giáo viên cũ, chậm rãi ghé chân
qua góc nhỏ, thảm cỏ ấy vẫn hệt như xưa, một lần, anh trông thấy có đứa trẻ con
ngồi vẽ cảnh vật, dáng người gầy gò, chăm chú, tập trung vô cùng. Anh đứng tần
ngần nơi đó hồi lâu, rồi lại quay bước trở về nhà.
Buổi tối hôm ấy, mẹ anh
phát hiện anh ở trong thư phòng rất lâu, lúc bước qua, chỉ thấy anh đang đọc
một cuốn sách đã rất cũ bàu trên giá của mình, bà liếc mắt, trang đang lật giở
hóa ra là bài Giá Cô Thiên.
“... Mộng trung vị tỉ đan
thanh kiến... Nhân gian cửu biệt bất thành bi.”1
Chú
thích:
1 Người
trong mộng mịt mờ hơn tranh vẽ. Ly biệt lâu ngày, nỗi sầu rồi cũng phai nhạt
dần.