Đang yên ổn ngủ thì trong đầu văng vẳng tiếng nói" Hãy cứu giúp Trữ Thiên Hợp. Hóa giải hết tiếc nuối của độc giả thì cô sẽ được trở về thế giới của mình. Chúc cô may mắn." Khó chịu, vươn tay ôm đầu. Thanh âm biến mất thì cơn đau cũng không còn.
Mệt mỏi mở mắt, bầu trời trong xanh. Im lặng ngồi dậy, nhìn bụi cỏ xanh mượt, thôn xóm xa xa. Cô đưa tay che miệng, không thể tin nổi.
Từng tiếng bước chân đi về phía cô. Quay đầu lại thì thấy mấy người đàn ông trung niên ăn mặc đơn bạc, phong cách cổ trang, tay cầm nông cụ thì cô cười khổ không ngừng trong lòng.
Xuyên, quả là xuyên. Nhớ lại thanh âm vương vấn trong đầu lúc nãy thì cô thừ người. Cả người chế độc còn bó tay thì cô là cái đinh rỉ gì. Vô lực chép miệng. Bây giờ là lúc nào trong câu chuyện đây?
" Này! Cô nương là ai? Sao lại ngồi ở đây?" Một người đàn ông hàm hậu, oang oang giọng hỏi.
Suy nghĩ bị gián đoạn, cô nhanh chóng đứng lên, cúi đầu, bi ai nói
" Ca ca tiểu nữ bị bệnh nặng. Gia phụ đã tìm hết đại phu trong thôn cũng không ai có cách cứu người. Ca ca từ nhỏ thông minh, nhân hậu, rất hiếu thảo với cha nương. Người là tương lai, trụ cột của gia đình. Tiểu nữ rất thương ca ca, không muốn người chết nên đã lén bỏ nhà, đi khắp nơi tìm danh y. Nhưng tìm chưa thấy người thì lương thực đã hết, quần áo cũng mang ra cầm cố. Hôm nay tiểu nữ vừa đói vừa mệt lưu lạc tới đây thì ngất xỉu. Hức.."
Đưa tay xoa mắt, không ngờ cái chiêu nhỏ bạn hay diễn để xin ăn của mình bây giờ lại có tác dụng ứng phó như vậy. " Trữ Thiên Hợp ơi Trữ Thiên Hợp, tôi làm sao mà cứu anh đây."
Mấy ông cũng là người thật thà chân chất nên thấy cô quả thật ăn mặc thiếu vải, cả người tỏa ra sự bất lực, bi thương thì đã tin tám phần. Người vừa hỏi cô nghe vậy thì cảm thán nói
" Không ngờ cô nương nhỏ tuổi vậy mà dám liều lĩnh vì ca ca đi lang bạc cầu danh y. Nếu không chê thì về nhà lão phu nghĩ ngơi mấy bữa. Hồi phục thì lão sẽ cấp cô nương ít lộ phí về gia. Dù sao cũng là thân nữ nhi, đi lang thang khắp nơi rất nguy hiểm."
Cô buồn bã nói
" Nếu không kiếm được danh y, thì tiểu nữ nhất quyết không về. Lời thề đã lập trước miếu Phật tổ làm sao có thể trái. Tiểu nữ bây giờ đã không khác gì ăn mày. Được mấy thúc phụ thương tình giúp đỡ, làm sao có ý ghét bỏ."
Mấy ông nhìn nhau cau mày, xong đó thở dài nói
" Sao cô nương có thể thề thốt như vậy. Danh y khó cầu, e rằng cả đời cũng không thể nào gặp được. Thật là một cô nương khờ."
Tuy chuyện cứu Trữ Thiên Hợp là điều không tưởng nhưng người cũng bị đưa đến đây, nếu không cố gắng một phen mà đã bỏ cuộc thì thật hèn nhát.
Sao không cho cô thành mẫu thân của chàng khi còn trẻ chứ. Như vậy quá dễ dàng xong chuyện. Lại muốn xoa trán rồi.
" Ọtt ọtt" Bụng cô rất biết tình huống reo lên.
" Haha, sắc trời cũng đã muộn, chúng ta về thôn thôi. Cô nương danh xưng là gì?" Mấy ông nhìn cô cười vui vẻ, hòa ái nói.
" Tiểu nữ họ Vũ tên Kim Loan. Mấy thúc phụ cũng coi như bậc tiền bối, xin hãy cứ gọi con là Loan Loan được rồi." Cô cười, kính trọng nói.
" Được được, tiểu Loan Loan thật có phúc khí, hôm nay nhà lão Tô vừa đúng lúc có đứa con trai thi đỗ tú tài. Chúng ta qua đó có thể hưởng chút lộc a." Một ông đưa tay chỉ người đang dẫn cô về cười nói.
" Còn không phải sao? Người tham công tiếc việc như lão vì nghe tin nhi tử chiều hôm về sớm nên bỏ cả mấy công ruộng không làm." Ông bên cạnh cũng tiếp lời.
" Phụ thân!" Một thanh niên tuấn tú, vận trường sam đã bị giặt đến bạc màu chạy hổn hển tới.
" Tô Hiểu, là con, con về khi nào a. Sao không ở trong nhà nghĩ ngơi mà lại chạy ra đây." Lão Tô vừa vui vừa đau lòng con trai nói.
" Không sao đâu phụ thân. Con chào mấy thúc bá... À..à." Tô Hiểu cười, đưa tay lau hãn rồi cung kính chào mấy người huynh đệ của phụ thân, nhưng nhìn đến còn có một cô nương lạ mặt thì đỏ mặt, lúng túng không biết làm sao, ấp úng nửa ngày khiến cho mấy ông lại đưa mắt nhìn hai người trẻ tuổi cười.
Cô cũng thấy rất vi diệu. Nam tử cao lớn anh tuấn như vậy, nói đỏ mặt là đỏ mặt ngay. Cô còn không biết đỏ mặt làm sao nữa đây. Nhưng thấy khuôn mặt suất khí đó nghe mọi người cười đùa càng có xu hướng đỏ thêm thì cô cũng không ngại ngùng cúi chào giới thiệu trước
" Chào Tô đại ca. Muội là Loan Loan. Vừa rồi được mấy vị đại bá giúp đỡ nên mạo muội làm phiền. Mong Tô đại ca không ghét bỏ."
" Đúng thế con trai, phụ thân thấy hoàn cảnh Loan Loan tội nghiệp nên đã quyết định thu lưu nàng. Con sẽ không phản đối?!" Lão Tô vẻ mặt hiền hòa nói với Tô Hiểu.
" Sẽ không đâu. Giúp người gặp hoạn nạn là chuyện nên làm, huống chi là một cô nương. Nương và mấy thẩm thẩm đã ở gia chuẩn bị xong cơm thịt. Phụ thân, bá bá, Loan Loan muội chúng ta về nhanh thôi. Nương chắc đã sốt ruột lắm rồi." Tô Hiểu vội vàng trả lời, rồi thúc giục mọi người lên đường.
" À à. Mau mau." Lão Tô dẫn đầu đi trước. Mấy người cũng vội vàng theo sau. Cô tuy có hơi không thích ứng nhưng vẫn sãi bước to hơn. Còn Tô Hiểu thì cứ như có như không nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt của cô thì đỏ mặt quay đi. Báo hại cô có một dấu chấm hỏi to trong đầu. Nhưng khi đi tới Tô gia thì cô đã hiểu.
Khi nghe Tô lão giải thích sơ lược thì cô nhanh chóng bị mấy phụ nhân bao vây kéo vô phòng, cửa phòng đóng lại thì Thị thẩm lên tiếng
" Aizz! Hài tử tội nghiệp, lưu lạc đến mức ăn mặc thiếu thốn không đủ che thân như vậy a."
Tô nương thì loay hoay kiếm một bộ quần áo mới nhất của mình. Vỗ vỗ mấy cái rồi đưa cho cô nói
" Tô thẩm cũng không có nữ nhi. Con ủy khuất mặc tạm đồ của thẩm vậy."
Cô nhanh chóng cầm lấy, rồi lên tiếng
" Con rất thích ạ. Nếu không có mấy thúc bá và nương thẩm giúp đỡ thì e rằng con còn phải lang thang không biết sống chết. Con không có cách nào để báo đáp mới thật đáng thẹn."
Tô nương cầm tay cô an ủi
" Không sao. Nhà thẩm cũng chỉ có hai cái nhân, giờ Tô Hiểu đã về thì cũng chỉ có ba, có thêm con thì càng đông vui. Hiểu nhi cũng rất muốn có một cái muội muội nhưng bụng của thẩm lại không chịu..."
Thị thẩm thấy Tô tỷ càng nói càng buồn thì bắc đắc dĩ cắt ngang
" Tô đại tỷ à. Tỷ cứ cầm tay Loan Loan như vậy, sao người đi tắm, thay quần áo được."
Tô thẩm vỗ vỗ trán, buông tay cô nói
" Thẩm ra ngoài chuẩn bị này nọ. Con tắm rữa thay đồ xong thì ra mau a."
Cô nhu thuận gật đầu. Cửa khép lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh. Nhìn nhìn bộ đồ xanh lam trên tay cô cảm thán" Thật là một nơi tốt để sống. Mình thật may mắn tới địa phương này. Nếu ở kinh thành thì khả làm ăn mày cũng không đủ sống."
Cởi đồ, cúi đầu ngồi xụp xuống bên cái chậu gỗ, lấy gáo múc gội đầu, rồi lấy khăn lau người. Xong xuôi thì khoác áo lên, may là đồ rất dễ mặc, không cầu kì. Mở cửa, nhìn mọi người tấp nập chuẩn bị, bày biện những món ăn tuy cô thấy đơn giản nhưng với cái thôn này là sơn hào hải vị. Cười nhẹ, thật thích cảm giác ấm áp này.
" Loan loan, muội có cần gì nữa không?" Tô Hiểu thấy cô bước ra thì quan tâm đi tới hỏi.
" Muội có chút chuyện muốn hỏi Tô đại ca. Không biết có nơi nào thanh tĩnh để nói chăng?" Cô ánh mắt khẩn thiết nói.
" Sau gia có một khu vườn, mọi người bây giờ đang bận rộn cũng không có ai tới đó. Không ngại thì chúng ta cùng đi." Tô Hiểu nhiệt tình nói.
" Vâng." Cô thuận thế đi theo. Nhà của Tô bá quả thật rộng, khu vườn này ít nhất cũng xây được bốn năm cái biệt thự. Nhìn Tô Hiểu dừng bước thì cô cũng dừng. Mở miệng nói trước
" Thật không dám giấu Tô đại ca. Chắc huynh cũng nhìn ra được sự khác lạ của muội. Muội từ nơi rất xa lưu lạc tới đây. Muội không có ý xấu, muội cũng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm. May mắn tới nơi này được Tô bá thu lưu. Gọi huynh ra đây chỉ là muốn hỏi triều đình hiện giờ ai là hoàng đế?"
Tô Hiểu đang trong trạng thái tiếp nhận thì nghe câu hỏi sét đánh của cô thì mở to mắt, kinh hoảng nói
" Muội làm sao có thể hỏi câu đại nghịch bất đạo như vậy."
" Huynh mau trả lời ta đi." Cô thấy Tô Hiểu sống chết lắc đầu thì vô lực. Thay đổi câu hỏi
" Vậy hiện giờ trong kinh thành huynh có biết Thủy Băng Tuyền, con gái của Thủy Toa Tâm một trong năm đại thế gia ở kinh thành."
Tô Hiểu nhìn cô càng khó hiểu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời
" Năm nay quả thật Thủy phủ Thủy phu nhân vừa mới mang thai sinh hạ một tiểu thư tên Thủy Băng Tuyền. Muội sao có thể biết? Ruốc cuộc..."
" Tô Hiểu, Loan Loan sao hai đứa còn ở đây, còn không mau vô nhà." Tô phụ nghe có người nói hai đứa dẫn nhau vô vườn thì cười thầm. Ban chiều nhi tử còn tỏ ra ngượng ngùng mà bây giờ đã dẫn cô nương người ta đến chỗ vắng vẻ hàn huyên.
Tô Hiểu sâu lắng nhìn cô rồi đáp lại. Cô cũng thuận thế vô trong. Đầu óc thì loạn hết cả lên.