Bình Sinh Tương Kiến Tức Mi Khai

Chương 1: Chương 1




Lục Trầm trước đây không gọi là Lục Trầm, lúc nhỏ hắn có một cái tên khá may mắn là Lí Hạc Tùng.

Hơn nữa, hắn cũng không vì từ nhỏ thân thế trớ trêu mà lớn lên ngày càng thâm độc tàn bạo theo như lời hậu thế. Hắn bẩm sinh đã có tính cách như vậy, không liên quan đến thân thế.

Chiêu Duy Đế năm thứ hai, Lí Hạc Tùng sáu tuổi. Hắn hay tin phụ hoàng do bạo bệnh mà qua đời, tới Tư Hiền Điện hầu chỉ.

Cũng hầu chỉ giống hắn còn có mười hai hoàng tử khác. Chiêu Duy Đế có tổng cộng mười ba người con trai, Lí Hạc Tùng là con út, đứng thứ cuối cùng.

Tư Hiền Điện tức khắc yên lặng không chút tiếng động, mười ba vị hoàng tử cúi đầu không nói, mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Chợt có một tiếng chân bước vào trong điện, mọi người run lên.

Người tới là đại thái giám Lưu Hoài Đức, hắn chắp tay sau hông đi về hướng chúng hoàng tử, bọn thái giám phía sau cũng vênh váo tự đắc. Các hoàng tử thấy hắn đến đây, đầu cúi đã thấp lại càng thấp hơn.

Lí Hạc Tùng nhìn mười hai vị hoàng huynh phía dưới điện, cũng theo đó hạ thấp đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Trong lòng nghĩ cũng không biết phụ hoàng đã phạm phải điều gì mà bị tên thái giám này hại chết.

Đúng vậy, phụ hoàng hắn quả thực là bị thái giám kia hại chết. Chỉ là không biết bị bóp chết, độc chết hay là đánh chết thôi.

Triều đại hoạn quan chuyên chính đã mười năm có lẻ, sinh tử của hoàng đế, bây giờ còn phải nhìn sắc mặt của đại thái giám Lưu Hoài Đức.

Trước đây, Lưu Hoài Đức đã từng lập nên hai tiểu hoàng đế. Thế nhưng bọn chúng quá nhỏ, đứa một tuổi đứa ba tuổi. Vô cùng phiền chán, Lưu Hoài Đức liền cho bọn nhỏ “chết non” hết. Nghĩ rằng dứt khoát lập một tên đại đi, sau đó nâng đỡ Chiêu Duy Đế đã hơn bốn mươi tuổi ngồi lên ngai vàng. Thế mà chỉ trong hai năm, lại vì “bạo bệnh mà chết“.

Giờ phút này, Lưu Hoài Đức chắp tay sau hông đánh giá một đám hoàng tử, mỗi một người bị tầm mắt của hắn quét qua, tim đều phải đập nhanh một hồi.

Thế là cảnh tượng trớ trêu nhất trong tất cả các triều đại phong kiến ​hiện ra - mỗi một hoàng tử đều yên lặng cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng chọn bản thân làm hoàng đế. Bởi vì bọn họ đều hiểu được, cái gọi là hoàng đế, cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay Lưu Hoài Đức mà thôi, sau này kiểu gì cũng phải chết.

“Ngươi, làm hoàng đế đi.”

Lưu Hoài Đức chỉ vào Lí Hạc Tùng.

Lí Hạc Tùng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh.

Những người khác yên lặng mà thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Hoài Đức lựa chọn Lí Hạc Tùng là có lý do cả. Bởi vì Lí Hạc Tùng nhỏ tuổi nhất trong tất cả hoàng tử, có thể dễ dàng khống chế, lại không đến mức quá nhỏ không biết sợ hãi. Hơn nữa mẫu phi của Lí Hạc Tùng cũng đã mất sớm, loại bỏ được tai họa ngoại thích chuyên quyền.

Lí Hạc Tùng quỳ xuống lĩnh chỉ, không khóc lóc không ồn ào.

Những hoàng tử khác thấy mình không bị chọn cũng âm thầm thở phào một hơi.

Mọi người đều vui mừng.

“Nhưng ta nghĩ lại, chúng ta làm thế này vẫn không ổn cho lắm.”

Lưu Hoài Đức cười tủm tỉm, đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Nhóm hoàng tử cho rằng mọi chuyện đã xong xuôi sững sờ nhìn hắn.

Lưu Hoài Đức nói tiếp: “Xưa nay chỉ lập trưởng không lập ấu*, ta phò trợ mười ba chủ nhân lên làm hoàng đế dù sao cũng không đúng phép tắc, thật khó ăn nói với các đại thần ngoài kia.”

*Lập trưởng không lập ấu: Chỉ chọn hoàng tử lớn tuổi nhất làm hoàng đế.

Mọi người kinh hoảng, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không lành.

“Vậy nên ta cũng xin các vị chủ tử giúp đỡ, đều theo tiên đế đi thôi.”

Dứt lời, Lưu Hoài Đức phất tay áo, dắt Lí Hạc Tùng ra khỏi Tư Hiền Điện.

Mấy tên thái giám ở bên trong đóng lại đại môn Tư Hiền Điện, theo sau đó là tiếng hét thảm thiết vang trời.

Vốn là dòng dõi quý tộc, là hậu duệ thiên tử. Giờ phút này lại bị mấy thái giám cầm đao, coi như súc vật mà giết hại.

Lí Hạc Tùng chỉ nghe được thanh âm, ban đầu là thấp hèn cầu xin sự tha thứ, sau đó là tuyệt vọng mắng chửi, sau nữa là sợ hãi kêu khóc. Lúc sau, chính là hét lên một cách vô nghĩa theo bản năng trước khi chết.

Những người này chết cũng không có chút cốt khí nào, Lí Hạc Tùng nghĩ thầm.

“A phụ, hôm nay con có cần phải quay về Di Nhiên Điện không ạ?” Lí Hạc Tùng hỏi.

Lưu Hoài Đức sửng sốt: “Ngươi gọi ta là gì?”

“A phụ.” Đứa nhỏ lại gọi một tiếng giòn giã.

Lưu Hoài Đức vỗ đầu hắn cười nói: “Chủ tử hiện tại là hoàng đế, còn về Di Nhiên Điện làm chi? Mau theo thần tới Tử Thần Điện.”

Trước đây, Lưu Hoài Đức từng muốn tiểu hoàng đế ba tuổi kia gọi hắn là “A phụ”, đứa nhỏ lại không chịu gọi, vì thế liền “chết non“. Có lẽ Lí Hạc Tùng đã biết chuyện này.

Điện Tử Thần đã được dọn dẹp sạch sẽ, có điều những phiến đá trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vệt máu nhợt nhạt.

“Thiên tử tọa trên kia.”

Lí Hạc Tùng đi về hướng tọa ỷ Lưu Hoài Đức chỉ, ngồi xuống.

Ghế này được khắc ra từ gỗ trầm hương nguyên khối, tỏa ra mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, vải nhung vàng kim cùng đệm lót lại tăng thêm vài phần quý khí. Ghế dựa rất cao, Lí Hạc Tùng ngồi lên, hai chân lơ lửng giữa không trung đung đưa qua lại.

Hắn nghĩ thầm, có lẽ hôm qua phụ hoàng của mình chết ở chỗ này đi.

Lưu Hoài Đức không biết Lí Hạc Tùng đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà hắn cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn nhìn được vết máu trên mặt đất. Vậy mà vẫn không khóc không ầm ĩ, hơn nữa còn ngồi yên trên long ỷ, vô cùng nghe lời.

Hắn tỉ mỉ đánh giá đứa nhỏ, bộ dạng rất đẹp. Giống hệt mẫu thân của nó, năm ấy được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành này. Hơn nữa cũng không hiếu động giống những đứa trẻ đồng trang lứa, dáng ngồi đúng quy củ, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.

“Nếu chủ tử không làm khó nô tài, nô tài tất nhiên cũng không dám đắc tội chủ tử, ngài nói có phải không?” Lưu Hoài Đức cười nói, khuôn mặt thực sự giống một ông lão hiền lành.

“Sao ta có thể gây khó dễ cho a phụ được chứ?” Lí Hạc Tùng học theo bộ dáng của tên thái giám kia cười nói. Trong đầu hắn vẫn còn vang vọng tiếng kêu thảm thiết khi nãy của các ca ca.

Bước trên băng mỏng.

Cuộc sống sau này của Lí Hạc Tùng là bức chân dung khắc họa vô cùng chân thực bốn chữ này.

Thời điểm Lưu Hoài Đức mang tâm tình tốt, ông ta đối xử với hắn quả thực cũng không tồi. Ôm hắn ngồi trên đùi, bảo hắn gọi “a phụ a phụ” liên hồi. Người nào không biết còn tưởng đây là hai ông cháu đang hưởng thụ thú vui gia đình ấy chứ.

Tuy nhiên thời điểm Lưu Hoài Đức tâm tình không tốt cũng rất đáng sợ. Tính cách tên thái giám này rất kỳ quái, quyền lực nghiêng trời nghiêng đất, tâm ngoan thủ lạt, nhưng hắn luôn bày ra bộ mặt của một ông lão hiền lành. Chưa có ai nhìn thấy hắn lúc thực sự tức giận, có lẽ hiện tại hắn còn đang nói cười, sau đó liền lập tức sai người giết ngươi.

Lí Hạc Tùng biết, tính tình Lưu Hoài Đức kỳ thật không phải tốt đẹp gì, ngược lại hắn vô cùng dễ dàng phát hỏa, chỉ là cách hắn phát hỏa khác hẳn người thường. Người khác thì tức giận đến sùi bọt mép rồi chửi ầm lên, mà Lưu Hoài Đức nổi giận lại chỉ cười, hắn càng cười tức là càng tức giận. Nếu bình thường hắn hay phớt lờ ngươi, lúc này lại bỗng nhiên cười nói rồi dùng kính ngữ với ngươi, vậy phải hết sức thận trọng, đó là tín hiệu hắn muốn giết ngươi đấy.

Tuy rằng biết điều này, vài lúc Lí Hạc Tùng cũng không đoán ra lão thái giám hỉ nộ vô thường này đang nghĩ gì trong đầu. Tỷ như Lưu Hoài Đức đột nhiên bảo hắn đi bái kiến tổ tông, thấy hắn quỳ xuống liền xoay người rời đi. Lưu Hoài Đức không cho đứng lên là hắn không dám đứng, vì thế quỳ nguyên một ngày một đêm. Trong lúc đó còn tự hỏi dạo gần đây mình chưa lần nào khiến tên thái giám này nổi giận.

Sáng hôm sau, thái giám trở lại còn giả mù sa mưa kinh hô một tiếng: “Chủ tử, sao ngài vẫn còn quỳ ở đây?“. Nói xong liền ôm Lí Hạc Tùng sắp ngất xỉu quay về Tử Thần Điện.

Còn có lúc, chính trong lúc nói cười, Lưu Hoài Đức đột nhiên nhổ một ngụm đờm lên mặt Lí Hạc Tùng. Mà Lí Hạc Tùng cũng không lau đi, tiếp tục cùng hắn nói chuyện. Lưu Hoài Đức giống như cũng không hề phát hiện vậy.

Sáng ngày sinh nhật mười hai tuổi của Lí Hạc Tùng, Lưu Hoài Đức gọi người thay cho hắn bộ triều phục vô cùng hoa lệ. Nhìn Lí Hạc Tùng như nhìn cháu trai của chính mình, thở dài: “Thiên tử lại trưởng thành thêm một tuổi rồi.”

Lí Hạc Tùng cười tủm tỉm kêu “ồ” một tiếng, trong lòng cũng hiểu được, khi bản thân lớn đến độ tuổi mà Lưu Hoài Đức nghĩ rằng hắn không thể kiểm soát được, tên thái giám này sẽ mà không hề do dự mà giết hắn, sau đó lập một người khác lên ngôi.

Song tất thảy đều đã không sao cả.

Lí Hạc Tùng mười hai tuổi, phải mất đến sáu năm mới có thể bài trí tốt một ván cờ.

Còn lại thì, gần như là quan sát thôi.

Vào tháng ba, Bỉnh bút thái giám* Từ Huệ cùng đại thái giám Lưu Hoài Đức triệt để trở mặt. Từ Huệ mang theo hai mươi bốn nha môn dưới trướng hắn cùng chín nha môn khác, đứng lên chống lại Lưu Hoài Đức.

*Thái giám Bỉnh bút có quyền hành cực lớn, bọn họ chính là người thay cho hoàng đế viết tấu sớ. Đại thần có tấu chương lên nêu kiến nghị hay thông báo tình hình, trước tiên do nội các thay hoàng đế nêu ý kiến, sau đó do thái giám Bỉnh bút dựa trên ý của Hoàng đế mà tiến hành phê duyệt. Tuy nhiên, việc phê duyệt này có phải là do ý của hoàng đế hay do ý của thái giám thì chẳng ai biết.

Tháng tư, vụ án buôn lậu muối được phá, ngay lập tức làm chấn động cả đất nước. Ngay sau khi Hữu thừa tướng Trương Đình Các bị kéo xuống ngựa, tất cả các quan viên của Đảng Chiết Giang cao thấp đều bị một lưới bắt hết. Mà Lưu Hoài Đức nguyên quán Chiết Giang, Đảng Chiết Giang đúng là do một tay hắn nâng đỡ lên.

Tháng năm, Tĩnh Châu binh biến, các cuộc khởi nghĩa lớn nhỏ đều tập trung đánh đến kinh sư dưới lá cờ hiệu “Trừ giặc nước, dẹp quân hèn“.

Tháng sáu, Kí Dương Vương Lí Hạp – thúc thúc của Lí Hạc Tùng rời khỏi đất phong, dẫn đại quân đến kinh cứu giá.

......

Kỳ thật Lưu Hoài Đức đã sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng hắn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, gặp nguy không loạn.

Bên ngoài đại điện, tiếng chửi bậy trừ các thủ hạ của Từ Huệ chưa từng dừng lại. Lưu Hoài Đức bưng lên một ly chè xanh, không nói một lời. Quay đầu nhìn thiên tử mười hai tuổi ngồi bên cạnh mình, sụp mi thuận mắt ngồi trên long ỷ.

Lưu Hoài Đức không phải không hoài nghi đứa bé này, chỉ là không biết nên hoài nghi kiểu gì. Chẳng hạn như binh biến ở Tĩnh Châu, đứa nhỏ này ngay cả Tử Thần Điện cũng chưa từng ra ngoài nửa bước, có lẽ nó không có khả năng làm được đâu nhỉ?

Đương nhiên, Lí Hạc Tùng và Lí Hạp trong tiệc rượu mừng Trung Thu năm ngoái, cũng chính là đêm mà Lưu Hoài Đức say khướt đến nỗi chuyện hai thúc chất ôm nhau khóc rống cùng tuyên thệ bình giặc nước, hắn không biết chút gì.

Hay chuyện Lí Hạp cầm huyết chiếu của Lí Hạc Tùng, đi tìm Thái Thú Tĩnh Châu, Lưu Hoài Đức cũng không biết.

Lúc ấy, hắn còn hỏi Lí Hạc Tùng: “Ngón tay thiên tử sao lại rách chảy máu vậy?” Lí Hạc Tùng cười tủm tỉm nói là bị mảnh sứ vỡ cứa phải. Lưu Hoài Đức vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn có thể đi ra ngoài chơi. Nhìn thân ảnh hoạt bát kia, sao có thể nghĩ đến đứa nhỏ này sẽ tự cắn rách ngón tay chính mình để viết một chiếu thư bằng máu, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim?

Cùng với Lí Hạp viết huyết chiếu là một việc liều lĩnh nhất mà Lí Hạc Tùng từng làm. Mặt khác, hắn sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, phần lớn sẽ chọn đứng ngoài quan sát.

Chẳng hạn như ai đắc tội Lưu Hoài Đức, ai muốn lấy lòng Lưu Hoài Đức, ai trời sinh tính tình tham lam, ai lại trời sinh ngay thẳng có thể dựa vào...

Trong thâm cung này, mỗi ngày tiểu hoàng đế vô quyền vô thế chỉ làm đúng một việc, chính là đem tất cả những suy nghĩ, tất cả ham muốn của người khác, từng cái một ghi nhớ trong lòng.

Sau đó, khi có ai đó bắt đầu ở ngưỡng do dự chưa quyết định được, nhẹ nhàng đẩy hắn một phen. Mà ở dưới, chính là vực sâu không đáy, vạn kiếp bất phục*.

*Vạn kiếp bất phục: Mãi mãi không thể phục hồi, lấy lại được những thứ đã từng là của mình.

Ví dụ như, một buổi sáng tháng ba nọ, Lí Hạc Tùng nhẹ nhàng cười nói với Từ Huệ một câu: “Sáng nay a phụ khen ngài đó, nói ngài có tâm tư, làm việc lưu loát không cần người khác phải bận tâm.”

Buổi chiều hôm đó, Từ Huệ liền phản lại Lưu Hoài Đức, bởi vì hắn biết câu “Có tâm tư” kia có nghĩa là gì.

Lưu Hoài Đức dù sao cũng là Lưu Hoài Đức, tại thời điểm bị tất cả sự tình đồng loạt đánh úp, hắn không chút hoảng loạn mà là bắt đầu ứng đối từng việc.

Tháng mười, thiên tử băng hà, cả nước vô cùng thương tiếc.

Vào lúc chiếu thư đưa tin thiên tử băng hà đã gần như truyền đi khắp cả nước, Lí Hạc Tùng còn chưa có chết, hắn còn đang tỉ mỉ đọc lại di chiếu của chính mình.

“Thiên tử mau lên đường đi thôi, nếu không lão nô biết phải ăn nói với mọi người như thế nào bây giờ?” Lưu Hoài Đức vẫn cười nói với hắn.

“Lưu Hoài Đức, tại sao tên thụy của ta lại là 'Chiêu Phế Đế'?” Lí Hạc Tùng xem xong di chiếu ngẩng đầu hỏi.

“Bệ hạ nói xem tại sao vậy ạ?” bộ dạng tươi cười của Lưu Hoài Đức càng lúc càng dữ tợn.

Một ly độc rượu được bưng lên trước mặt.

Vào thời điểm đăng cơ, Lí Hạc Tùng đoán, cuối cùng bản thân hắn hẳn là sẽ chết ở trong gian phòng này đây.

Lưu Hoài Đức đối xử với hắn cũng không tệ lắm. Nhớ lại năm đó, phụ hoàng của hắn ở trong phòng này là bị đánh đến chết. Mà đến hắn lại là một ly độc rượu, vô cùng có thể diện. Chắc là do mình gọi hắn “A phụ” nhiều năm như vậy đi.

“Thiên tử còn có di ngôn gì không?”

Lí Hạc Tùng nghĩ nghĩ, lắc đầu, cầm chén độc rượu lên một hơi cạn sạch.

Lưu Hoài Đức hài lòng nhìn hắn.

Qua một lúc lâu.

Lí Hạc Tùng đã uống rượu độc vẫn như trước không hề ngã xuống, còn đứng vô cùng ngay ngắn.

Nụ cười của Lưu Hoài Đức ngày càng vặn vẹo.

Lí Hạc Tùng thở phào một hơi, biết mình đã thắng.

Kỳ thực lúc uống chén rượu kia, Lí Hạc Tùng còn không dám chắc rượu này rốt cuộc có độc hay không.

Tuy rằng hắn đã sớm sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, liên thủ với Từ Huệ mua chuộc tất cả thân tín bên cạnh Lưu Hoài Đức.

Nhưng mà Từ Huệ có thật sự nghe theo hắn hay không?

Hắn không dám xác định.

Cung đình tranh đấu chính là như vậy, dù đã tính toán hết mọi việc, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc đem mạng sống của bản thân ra đánh cược.

Lần này Lí Hạc Tùng cược thắng.

Mấy thị vệ một hai trói Lưu Hoài Đức thành cái bánh chưng.

Đây là lần đầu tiên Lí Hạc Tùng cúi xuống nhìn Lưu Hoài Đức.

“Xin hỏi bệ hạ muốn xử lí tên cẩu thái giám này như thế nào ạ?”

Lưu Hoài Đức bị trói quỳ trên mặt đất, không giãy dụa, không cầu xin tha thứ, thậm chí còn không hề có chút giận dữ.

Lí Hạc Tùng ghét nhất là cái bộ dạng này của hắn.

“Lăng trì.” Lí Hạc Tùng nói.

Lưu Hoài Đức nheo mắt, Lí Hạc Tùng bắt được biểu cảm rất nhỏ này của lão. Hắn hiểu ra, lão thái giám này biết chính mình chắc chắn phải chết, vậy nên mới có thể bình tĩnh thong dong, thế nhưng lão lại muốn cho mình một cái chết đẹp.

Chỉ là Lí Hạc Tùng không muốn cho hắn chết như vậy.

Lí Hạc Tùng muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của hắn, muốn khiến cho hắn không thể cười nổi mới thôi.

“Lăng trì.” Vì thế Lí Hạc Tùng nói lại một lần nữa.

Cả đại điện yên lặng, không một ai cử động.

Dù sao những người này đều là thị vệ, thái giám. Có thể dễ dàng giết một người, thế nhưng muốn thiên đao vạn quả một người thì lại phải cần có thêm chút can đảm.

“Chắc các ngươi cũng không định để ta tự mình lăng trì hắn chứ?” Đứa nhỏ mười hai tuổi như đang bỡn cợt mà nói.

Từ Huệ “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Hoàng, Hoàng Thượng xin chờ một lát, nô tài sai người đi gọi Triệu đại nhân từ chiếu ngục* tới.”

*Chiếu ngục là nơi giam giữ các quan lớn có tội, cần hoàng đế hạ chiếu thư mới có thể buộc án tử. Đây là nhà tù dưới sự kiểm soát trực tiếp của hoàng đế, người ta đồn rằng những tên tội phạm trong nhà tù này sẽ bị chính hoàng đế kết án.

Lí Hạc Tùng khẽ gật đầu.

Chiếu ngục Triệu Chấn trong triều này là một đại quan vô cùng tàn ác, các thủ đoạn nghiêm hình tra tấn của hắn phải gọi là vô số kể.

Ác quan đích thân thi hành hình phạt, chỉ thấy một lưỡi đao đồ tể sắc bén ở trên bụng Lưu Hoài Đức hạ xuống hai lần ước lượng trước, Lưu Hoài Đức hoảng sợ run rẩy.

“À, đúng rồi, tổng cộng là ba ngàn sáu trăm năm mươi đao, không được phép chết nếu chưa hoàn thành, một đao cũng không được thiếu.” Đứa nhỏ bổ sung.

“Tiểu nhân đã hiểu.”

Sau đó, từ Tử Thần điện phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa:

“THẰNG OẮT LÍ HẠC TÙNG! NGƯƠI SẼ KHÔNG ĐƯỢC CHẾT TỬ TẾ!”

Nhóm tiểu thái giám cuống quít đi tới chặn miệng Lưu Hoài Đức.

Lí Hạc Tùng lắc đầu: “Đừng chặn, để cho hắn mắng.”

Vì thế tiếng chửi bậy liên hồi cứ quanh quẩn trong đại điện, rồi biến thành kêu rống, cuối cùng là gào khóc.

Tiếng kêu thê lương của Lưu Hoài Đức ngày hôm đó còn hơn cả phụ hoàng và mười hai hoàng huynh của Lí Hạc Tùng cộng lại.

Đứa bé vẫn trưng ra khuôn mặt vô cảm, chỉ tiếp tục quan sát. Một thứ mùi tanh hôi tràn ngập cả điện, cũng không hề động tâm. Thái giám cùng bọn thị vệ thấy hoàng đế như vậy cũng không dám bịt mũi. Có hai tên tiểu thái giám trước giờ chưa thấy qua trường hợp như thế này liền ngất xỉu.

Lí Hạc Tùng nghĩ thầm, các người vẫn còn hạnh phúc chán.

Lại nhìn cái người xưa kia quyền thế ngang trời, giờ đây đã biến thành một mớ bùi nhùi thịt nát không còn chút sinh mệnh.

Thế nhưng người thắng cuối cùng trong lần cung biến này lại không phải Lí Hạc Tùng, mà chính là người năm đó cùng hắn ôm nhau khóc rống thề sẽ trừng trị quốc tặc, thúc thúc của hắn - Lí Hạp.

Theo như sách sử ghi chép lại:

Đại thái giám Lưu Hoài Đức nhận thấy thiểu số không đánh lại đa số, liền đồng quy vu tận với tiểu hoàng đến Lí Hạc Tùng ngay tại Tử Thần Điện. Lúc Kí Dương Vương Lí Hạp dẫn đại quân tới đã phát hiện cứu giá chậm trễ.

Thượng thư cùng các quan viên liên tiếp dâng thư mời Kí Dương Vương xưng đế. Vương không những từ chối, ngược lại còn chỉ huy quân đội bình định quân khởi nghĩa ở Tĩnh Châu.

Tháng mười hai đại thắng, dẹp sạch hai mươi vạn quân. Hai bên tả hữu thừa tướng dẫn theo các đại thần liên tiếp dâng thư, mời Kí Dương Vương xưng đế, song vương lại cự tuyệt.

Đầu tháng Giêng năm sau, bàn dân thiên hạ đều dâng thư muốn Kí Dương Vương xưng đế. Vương sau hết lần này đến lần khác khước từ, đành phải xưng đế tại Tử Thần Điện, niên hiệu “Đại Chính“.

“Niên hiệu là 'Đại Chính' sao.” Lí Hạc Tùng độc thoại. Vị thúc thúc kia của mình phần lớn là sợ danh bất chính ngôn bất thuận hả? Đúng là giấu đầu hở đuôi.

Chỉ có điều Lí Hạp vẫn đi sai một bước, chính là để cho Lí Hạc Tùng sống sót, mà vốn dĩ hắn đã cùng Lưu Hoài Đức “đồng quy vu tận“.

Lí Hạp và phụ thân của Lí Hạc Tùng từ nhỏ chính là huynh đệ ruột cùng nhau lớn lên. Có lẽ là không muốn để anh trai của mình đoạn tử tuyệt tôn, cũng có thể là nguyên nhân khác. Nói tóm lại, Lí Hạp thiện tâm bùng phát, để cho Lí Hạc Tùng sống. Lại bí mật đưa hắn đến hướng Đông Nam, nói trắng ra là muốn cấm giam cả đời.

“Ta là 'Chiêu Phế Đế'.” Lí Hạc Tùng tự thoại, nghĩ rằng chắc hắn là hoàng đế duy nhất chỉ có bản thân biết tên thụy của mình là gì. Có lẽ cũng là hoàng đế có tên thụy buồn cười nhất trong lịch sử đi.

“Phế Đế”, còn chẳng bằng “Hiến đế” kéo dài hơi tàn hơn hai mươi năm của Tào Tháo nữa.

Sử sách chỉ ghi lại rằng hắn là một tiểu hoàng đế bị hoạn quan đùa bỡn, thậm chí còn coi thái giám là cha mình, cuối cùng bi thảm mà chết. Mà khoảng thời gian bao nhiêu năm hắn nằm gai nếm mật, cùng sự quyết đoán lẫn trí tuệ hơn hẳn người thường của hắn, lại có mấy ai biết được?

Nếu “Chiêu phế đế” đã chết, vậy thì bản thân cũng có thể sống một cuộc sống khác. Vì thế, từ đó về sau Lí Hạc Tùng sửa lại tên của mình, gọi là Lục Trầm.

“Tiểu công tử, sau khi đi qua Kim Lăng này cũng không có gì đáng để thưởng thức, không ở lại mấy ngày sao?” Thái giám hầu hạ Lục Trầm hỏi.

“Không cần, trực tiếp đi đến đất phong.” Lục Trầm trả lời.

Lúc này, Lục Trầm không hay biết rằng ở Kim Lăng có một người cực kì, cực kì quan trọng mà hắn nhất định phải gặp một lần trong đời.

Nếu bây giờ hắn quyết định ở lại Kim Lăng chơi vài ngày, có lẽ câu chuyện xưa này của chúng ta cũng sẽ không cần tiếp tục nữa. Bởi vì nếu như vậy, hắn sẽ biến thành một người vô cùng tốt. Sau đó sẽ cùng với người ấy, yên ổn mà sống trong những con hẻm nhỏ chốn Kim Lăng này, trọn vẹn một đời.

Đáng tiếc, hắn lại không dừng chân tại Kim Lăng.

Vì thế hắn vẫn là một người thâm độc tàn bạo, vẫn sẽ hủy hoại cuộc đời của bao người. Hắn vẫn ôm ấp lời thề rằng một ngày nào đó sẽ trở về kinh đô, đoạt lại vương vị, để bản thân hắn không còn là một “Chiêu Phế Đế” nực cười nữa.

Cho nên câu chuyện xưa của chúng ta vẫn phải tiếp tục, vẫn phải chìm trong một hồi gió tanh mưa máu, đấu đá lẫn nhau.

Chỉ hy vọng thời điểm họ gặp nhau, hết thảy vẫn chưa quá muộn.

- Hết chương 1-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.