“Phụ thân, con muốn tới Mặc Tử sơn.”
“Đến đó làm gì?”
“Người gọi là Minh Dương Tán Nhân này muốn con mang cho ông ấy một bầu rượu.” Bình An đưa tờ giấy cho phụ thân xem.
Phụ thân cầm tờ giấy đọc rồi trầm mặc một lát: “Con quá nhỏ, không thể đi một mình, qua Tết Nguyên Đán ta đi cùng con.”
“Nhưng mà người này nói là 'đến ngay lập tức'...”
“Con có biết Minh Dương Tán Nhân này là ai không?”
Bình An lắc đầu.
“Vào thời kiến quốc, thiên hạ đại loạn, người này đã phò trợ thánh tổ hoàng đế bình định tứ phương, công tựa Gia Cát, Tiêu Hà. Sau khi quốc lập, ngài cáo lão ở ẩn, vân du thiên hạ.”
“Thì ra là một nhân vật lợi hại như vậy!”
“Thế nhưng từ khi khai quốc đến nay đã trăm năm có lẻ, người này sợ rằng đã sớm trở thành quá khứ. Đợi đến Tiết Thanh Minh, chúng ta mang rượu đến Mặc Tử sơn tế lễ cũng được.”
“Nhưng mà người này nói là 'đến ngay lập tức'.” Đứa nhỏ như trước cố chấp nói.
Thực ra phụ thân Bình An cũng vô cùng vui mừng khi biết con mình phát hiện ra di vật của Minh Dương Tán Nhân.
Nhưng mà vui mừng cũng chỉ là vui mừng, cái loại chuyện lập tức mang rượu đến Mặc Tử sơn này, nghe qua vẫn rất ngu. Không bằng để Tiết Thanh Minh mang lễ tới, xem ra còn mang tính nhã sự hơn.
Có điều, Hạ Tranh thân làm cha lại không thể nào nói lại tiểu nhi tử của mình.
Bọn họ liền đến quán rượu nơi phát hiện ra tú cầu.
Tiền Triều tửu mà Minh Dương Tán Nhân yêu cầu “ngay lập tức” chính là đặc sản của quán rượu Trương gia này.
“Vì sao lại gọi là Tiền Triều tửu vậy?” Hạ Tranh – phụ thân Bình An hỏi.
Tiểu nhị trả lời rằng vào năm đầu lập quốc, thường có các lão thần tiền triều quê tại Giang Đông đến nơi đây gặp mặt. Rượu ở đây đều là mỹ tửu trăm năm, lúc niêm phong cất vào kho, đương nhiên là khi tiền triều phồn thịnh. Lâu dần, liền gọi là “Tiền Triều tửu“.
“Chỉ là không biết Minh Dương Tán Nhân nửa đời trước đi theo tổ hoàng đế khai quốc. Đến khi kết thúc, cũng yêu thích Tiền Triều tửu này đến vậy sao?” Hạ Tranh tự nói.
Mặc Tử sơn là một ngọn núi khó có thể đi lên.
Trên núi được đặt vô vàn cơ quan, bất luận đi như thế nào cũng đều bị vòng trở lại nơi ban đầu.
Tương truyền, đây chính là cơ quan do Mặc gia năm đó bố trí.
Núi này đã là nền móng của Mặc gia từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Cho đến thời nhà Hán, trục xuất bách gia, Mặc gia điêu tàn, toàn bộ đệ tử Mặc gia lui về ẩn cư tại ngọn núi này.
Song khoảng thời gian từ Đại Hán đến hiện tại đã gần ngàn năm, cũng không biết đệ tử Mặc gia còn ở trong núi này hay không?
Ban đầu Hạ Tranh thầm nghĩ làm lễ ở dưới chân núi thôi, Bình An lại lôi kéo góc áo phụ thân: “Lên núi đi mà.”
Hạ Tranh giải thích: “Ngọn núi này không thể đi lên được, vào núi hai canh giờ tất sẽ về đường cũ.”
Bình An nhìn phụ thân, lại quay đầu lại nhìn sang Mặc Tử sơn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thử xem đi.”
“Từ xưa đã khó có thể đi lên.”
Vì thế hai cha con cứ giằng co như vậy.
Nếu như có mẫu thân ở đây vào lúc này, không chừng song phương còn có thể đạt được ý kiến thỏa hiệp.
Nhưng mà không hiểu tại sao cha con ba người này đều vô cùng cứng đầu cứng cổ. Phụ thân không chịu đi, đệ đệ mặc dù yên lặng cúi đầu nhưng cũng không chịu về, ca ca đứng ở một bên cũng không một câu khuyên giải.
Cuối cùng lại thống nhất ý kiến là phụ thân và ca ca ở dưới chân núi chờ, đệ đệ tự mình đi lên núi.
Bình An mang theo một bầu Tiền Triều tửu, căm tức lên núi một mình. Nghĩ thầm rằng: “Phụ thân thật là! Nào có ai để một đứa bé tám tuổi tự mình đi lên núi như thế này chứ!”
Đáng tiếc, tính cách Hạ Tranh chính là như vậy. Năm đó hắn khoa khảo đứng thứ mười sáu, vốn được nhận vào Hàn Lâm Viện làm biên tu*, lại bởi vì quá mức ngay thẳng mà đắc tội rất nhiều người.
*Biên tu: Sử quan thời xưa.
Các đảng phái trong triều mọc lên như nấm, nếu bị một bên chán ghét thì nhất định sẽ được bên khác hoan nghênh. Vậy mà hắn lại không biết đường đi nịnh hót bợ đỡ, do đó đều chiếm được sự khinh bỉ của tất cả các đại thần. Cuối cùng bị bãi quan, đội lên đầu cái danh “Ngu trung”, “Hủ nho” mà chán nản hồi hương. Từ khi đó cho đến giờ hắn bôn ba đi dạy học ở vài thôn, cũng chỉ có thể khiến cho cả nhà không đến mức chịu đói.
Con cả Hạ Ôn Ngọc tuy rằng mới mười bốn tuổi, có điều tính nết y hệt phụ thân, vừa mới gặp lần đầu đã đi bắt lỗi người khác. Đến trường học ngay cả mặt mũi tiên sinh cũng không cho, có sai tất sửa, làm cho tiên sinh xấu hổ vô cùng. Bây giờ chỉ đơn giản là ở nhà tự đọc sách tự viết chữ.
Tiểu nhi tử Hạ Bình An thì ngược lại, tốt tính không ngờ, gặp người liền cười. Thế nhưng lại là một “Si thợ mộc“. Khi gặp được chuyện nào đó khiến nó quan tâm, một phân cũng không chịu thỏa hiệp.
Kỳ thật trong lúc Bình An lên núi, Hạ Tranh vẫn luôn lo lắng. Nhưng mà hắn nghĩ dù sao ngọn núi này cũng không thể đi lên, hai canh giờ sau nhất định sẽ trở lại đường cũ. Cho thằng nhỏ này ăn khổ một chút cũng tốt, để nó nhớ lâu.
Một canh giờ sau Hạ Tranh lại nghĩ: “Không đúng, nó chỉ mới tám tuổi, ta làm thế này thì hơi quá mức rồi.”
“Ôn Ngọc, con ở chỗ này chờ, ta đi tìm Bình An xuống đây.”
Ca ca gật gật đầu, bèn đứng tại chỗ chờ.
Lại thêm một canh giờ nữa, ca ca nghĩ: “Không đúng, lẽ ra hai người kia phải xuống đến chân núi rồi chứ, đã qua hai canh giờ rồi.”
Vì thế đem một đống hành lý đặt ở dưới tàng cây.
Ôn Ngọc nhìn chằm chằm hành lý, khóe miệng co rút: “... Các ngươi, cũng đừng có lạc mất đấy.” Sau đó cũng đi lên núi.
Cứ như vậy, ba tên ngạo kiều vốn có thể cùng nhau lên núi giờ lại tự đi một mình.
Cũng đều... tự lạc đường.
Trên Mặc Tử sơn.
Có hai người đang chơi cờ trên đỉnh núi. Một người đã qua tuổi trung niên, một thân áo thô vải bố, tựa như một ông lão bình thường làm nghề bán hàng rong.
Người còn lại thoạt nhìn khoảng hai, ba mươi tuổi. Mặc một bộ tử y vân cẩm, bộ dạng ung dung tuấn tú khó có thể diễn tả thành lời.
Ông lão hạ cờ mau lẹ sắc bén, công tử trẻ tuổi cũng vây đón từng nước.
Công tử cười nói: “Lão Lưu cần gì phải hung hãn bức ép người khác như vậy?”
Lưu lão nhân cũng cười nói: “Ta chỉ là một lão già bần hàn, nếu không hung hãn bức người thì tiền cơm tối nay ai trả đây?”
Chợt giữa sườn núi có tiếng chim rừng hoảng sợ đập cánh bay đi.
Hai người vốn đang cười nói, lúc này lại đồng thời ngơ ra.
Nhắm mắt lắng nghe, có một tiếng chân rất mạnh đang từng bước tới gần.
Công tử cầm quân cờ trong tay, đập thật mạnh xuống bàn đá, lẩm bẩm: “Kỳ lạ! Lại có người có thể phá được 'Đại Ngàn' của ta!”
Lão Lưu nói: “Hay là do dân làng vùng sơn dã gần đây đánh bậy đánh bạ-”
“Không có khả năng, trận Đại Ngàn của ta há có thể đánh bậy đánh bạ là phá được!”
Hai người trầm mặc suy tư, trận pháp Mặc gia kể từ Đại Hán đã dần thất truyền. Tới triều đại này, khắp thiên hạ người có thể bày trận chỉ còn hắn và ít ỏi vài người trên Mặc Tử sơn thôi. Mỗi người đều là một mắt xích quan trọng trong trận pháp, ở trên ngọn núi này theo đội hình đã được vạch sẵn. Mà cái kiểu đấm đá lung tung ngang ngược như thế này, vẫn là lần đầu gặp được.
“Ngươi xem, thủ đoạn phá trận của hắn cũng thật ngang tàng. Nói không chừng là trời sinh thần lực, lại có vũ khí lợi hại nên mới có thể trực tiếp phá hủy trận hình. Hơn nữa còn thông hiểu Đại Ngàn của chúng ta.” Lão Lưu nói.
“Không đâu.” Vị công tử cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục: “Nếu chỉ dựa vào vũ khí mạnh, tuyệt đối không thể phá được trận của ta.”
Lão Lưu đành phải im lặng.
“Hay là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*?” Công tử độc thoại: “Không chút quanh co vòng vèo mà trực tiếp phá Đại Ngàn trận, ngay cả ta cũng không thể làm được... Người này, nhất định là một thần nhân!”
*Nghĩa là “bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn“. Tương đương câu nói “vỏ quýt dàу có móng taу nhọn.”
Lão Lưu lắc đầu, ông vẫn thấy người này có khả năng còn hơn cả “Trời sinh thần lực“.
Vì thế hai người đứng ở nơi đó kiên nhẫn chờ.
Chốc lát sau, một thân ảnh lao ra từ trong bụi rậm, lảo đảo hai bước mới lấy lại được thăng bằng.
Áo trắng tóc đen, lưng đeo cái tay nải nhỏ, là một đứa bé.
Hai người trân trân nhìn Bình An.
Vì thế Bình An cũng trân trân nhìn lại hai người.
Phụ thân dạy mình phải luôn lễ phép, vậy nên Bình An mở đầu trước, chào hỏi: “Thúc thúc, bá bá khỏe ạ...”
Lão Lưu nhớ lại vừa rồi mình còn suy đoán “Trời sinh thần lực”, bây giờ so sánh với đứa nhỏ gầy yếu trước mặt, không nhịn được cười to.
Chỉ có vị công tử kia vẫn còn ngu ngơ mà hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên đồng, sư phụ là người phương nào?”
“Tiên đồng” là ý gì? Khen ta hả? Bình An nghĩ nghĩ, thành thành thật thật trả lời: “Ta tên là Hạ Bình An.”
“Sư phụ là người phương nào” lại có ý gì? Suy nghĩ nửa ngày, Bình An ngượng ngùng đáp lại: “Ở nhà là phụ thân dạy dỗ ta.”
“Còn dám hỏi tôn tính đại danh của lệnh tôn, sở học thuộc môn phái nào?”
“Cha ta là Hạ Tranh, ông dạy ta《Luận ngữ》. Có điều ta học hành không được tinh cho lắm.”
Công tử vây quanh Bình An vòng vo vài lần, cuối cùng thở dài hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào mà phá được trận của ta?”
“Hủy tường đi là được.”
“Ngươi không thể phá mở tường được.”
“Phá được mở được, mỗi một bức tường đều có sơ hở.”
Vị công tử kia thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Hắn hao hết tâm tư bố trận, tự xưng thiên y vô phùng. Xong rồi bị một đứa nhóc nói là “Mỗi một bức tường đều có sơ hở.”
Vì thế ba người đi đến đằng trước trận, Bình An cho bọn họ thấy mình đã phá trận như thế nào.
Mỗi bức tường trong trận đều được dùng gỗ sưa chế tác, là một loại gỗ còn rắn chắc hơn cả sắt đá. Vị công tử kia vì đã tốt còn muốn tốt hơn, ngay cả một cái đinh cũng không dùng, toàn bộ các bức tường đều từ nguyên khối dựng lên, lồng ghép chặt chẽ không một khe hở. Nếu không có bí quyết, dù có ngàn người cũng không thể mảy may lung lay được tường.
Thế nhưng Bình An lại biết được bí quyết— Cái “Nhân” của những bức tường này và tú cầu cậu tìm được là cùng theo một nguyên tắc, chỉ cần tìm được điểm then chốt rồi rút ra theo phương chính xác, bức tường hoàn chỉnh liền rời rạc rơi xuống.
Bình An đã từng tháo tú cầu kia ba ngàn lần, bây giờ chỉ cần liếc mắt là có thể tìm được điểm mấu chốt trong ngàn vạn khúc gỗ. Sau đó chỉ việc nhẹ nhàng rút ra, rầm— một bức tường sụp.
Công tử há miệng nói không ra lời, ông lão thì cười ha hả bỡn cợt.
Bình An lại không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cậu còn tưởng rằng bức tường này cũng giống như tú cầu, cũng là do công tử này cố ý lưu lại sơ hở để cho cậu giải ra.
“Ngươi mặc dù chỉ là đứa bé nhưng cũng thật thông minh, cho bá bá ta được hả dạ!” Lão Lưu vừa vỗ đầu Bình An vừa đùa bỡn mà nhìn công tử đỏ mặt tía tai đằng kia.
Vị công tử này tên là Tạ Tử Ngọc, đứng cuối cùng trong số mười đệ tử trẻ tuổi nhất của Mặc gia, lại là cận thần của đương kim thiên tử, thường ngày vô cùng ngông nghênh ngạo mạn. Lão Lưu mặc dù là sư huynh hắn nhưng trừ lúc giễu cợt ra, hắn chưa từng nghiêm túc gọi một tiếng sư huynh.
“Tiểu oa nhi, ngươi lên núi này để làm gì?” Lão Lưu lại hỏi.
“Mang rượu tới cho Minh Dương Tán Nhân ạ.”
Lời vừa thốt ra, cả hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Vì thế Bình An lấy tờ giấy của Minh Dương Tán Nhân đưa cho bọn họ.
“Đúng thật là nét chữ của sư phụ...”
“Nhưng mà sư phụ chưa từng xuống núi cả trăm năm nay rồi...”
“Minh Dương Tán Nhân... vẫn còn ạ?”
Bình An cắt ngang suy nghĩ hai người.
Mùa xuân còn chưa tới, mai vàng trên Mặc Tử sơn sớm đã nở, bông nào bông nấy to tròn điểm xuyết đến là đáng yêu. Từng hàng tuyết trắng tinh khôi nằm gọn trên cành, giống như một bộ xiêm y đặc biệt dành riêng cho hoa mai.
Đứa nhỏ đi qua tầng tầng lớp lớp cây mai, chỉ thấy độc một lão giả đang ngồi bên thành hồ tĩnh lặng.
“Gia gia, Tiền Triều tửu của ông đây ạ.”
Lão giả ngoảnh đầu lại.
Một đứa bé nhìn còn trắng hơn cả tuyết, hai tay đang cầm một bầu rượu, cười tủm tỉm mà nhìn ông.
“Ngươi biết uống rượu không?” Lão giả hỏi.
“Không ạ.” Đứa nhỏ lắc đầu.
“Vậy thì sao mà được, ta gọi người mang rượu đến chính là muốn cùng hắn đối ẩm.”
“Vậy thì... ông dạy ta đi.”
“Được, ngươi tới đây.” Lão giả cười hướng về phía đứa nhỏ vẫy tay.
Trăm năm cách biệt, Tiền Triều tửu dẫn lối.
- HẾT CHƯƠNG 4-