Tiếp tục đoạn trước, Lục Trầm vì một phong thư nên phải đến kinh thành.
Mà phong thư này là do ai viết? Là Tạ Đông Lâu viết.
Tạ Đông Lâu một nhân vật ra sao? Lúc trước đã từng thoáng đề cập tới, phỏng chừng mọi người cũng đã quên. Vậy nhắc lại một chút ở đây, chính là người đã đề nghị hoàng đế phái Đàm Vi Tùng bình định Đông Nam - phó Xu Mật Sứ.
Có thể nói, chính Tạ Đông Lâu đã gián tiếp khiến Lục Trầm kết liên minh với Đàm Vi Tùng.
Vì vậy nên chư vị nghĩ rằng Tạ Đông Lâu cùng hội cùng thuyền với Lục Trầm đúng không? Thật ra cũng không phải.
Ví dụ như khuyên bảo hoàng đế không cần xuất binh đi Mạc Bắc, làm cho kế hoạch của Lục Trầm bị ngâm nước nóng, hắn vẫn chỉ là Tạ Đông Lâu mà thôi.
Vì thế, đến cả Lục Trầm đã kinh qua vô số thứ như vậy, cũng hiểu được Tạ Đông Lâu tâm cơ sâu khôn lường.
Bây giờ phải múa may vài đường trước khi vào câu chuyện, tôi tốn chút mồm mép đã, giới thiệu đến mọi người chút đỉnh về kinh thành đẹp đẽ này nhé.
Đông Kinh hoa mộng, trải qua thái bình thịnh thế đã hơn trăm năm, dân cư đông đúc, giáo phường san sát. Giao thông bốn phương tám hướng thông thoáng phát đạt. Các thương nhân đến từ quốc gia khác đều tụ hội tại nơi đây, muôn quốc thông giao, họp chợ buôn bán kì trân bốn bể.
Phong cách kiến trúc của cả kinh thành cũng có thể coi là một thứ nghệ thuật tinh mỹ. Từng ngôi nhà điêu lan họa đống, vàng son lộng lẫy. Những con ngõ, con hẻm quanh co khúc chiết. Cây cầu nhỏ cong cong một vầng trăng lưỡi liềm. Ven đường mọc lên những gốc đại thụ trăm năm che khuất cả bầu trời. Dương liễu lả lướt trên dòng sông Biện xanh trong. Tháng ba tơ liễu bay bổng, nương theo làn gió xuân bồi hồi giữa dòng nước, sóng gợn một hồ nước xuân.
Nếu đang trong ngày hội, già trẻ gái trai đều sẽ ra ngoài phố. Thanh lâu họa các, trà phường tửu quán chật kín người. Cánh hoa bay lả tả phủ kín khắp mặt đất, kèn trống vang xa kinh động cả trời cao. Vàng ngọc chói mắt, lụa bay hương tỏa, thanh âm nói cười cùng với đường hoa ruộng liễu, tiếng sáo tiếng đàn cùng với trà phường tửu quán.*
*Ba đoạn trên có vài câu được trích từ “Đông Kinh Mộng Hoa Lục” của Mạnh Tử Nghĩa, ghi lại cảnh quan của thành phố Biện Lương dưới thời vua Tống Huy Tông, miêu tả sự xa xỉ của xã hội lúc bấy giờ.
Không khỏi nhớ tới Đường thi:
“Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết tỏa khai.
Ám trần tùy mã khứ, minh nguyệt trục nhân lai.
Du kĩ giai nùng lí, hành ca tẫn lạc mai.
Kim ngô bất cấm dạ, ngọc lậu mạc tương thôi.*”
*Bài thơ “Chính nguyệt thập ngũ nhật dạ [Nguyên tịch]” của nhà thơ Tô Vị Đạo.
Kinh thành của chúng ta, chắc là cũng không khác mấy đi.
Bên trong kinh thành phồn hoa này có một kỹ quán tên là Phượng Minh Lâu. Tòa nhà tổng cộng bảy tầng, là công trình kiến trúc cao nhất nơi đây. Ngói dùng để lợp mái hiên là loại ngói lưu ly từ Tây Vực đưa tới, màu sắc dưới ánh mặt trời khúc xạ ra đều khác nhau. Cây cột đỏ thắm đỏ thắm đẹp đẽ được ánh sáng rọi vào trông không giống được sơn đỏ, thay vào đó lại y hệt một cây cột ngọc bích tự nhiên cao ngút trời. Mà đáng được nhắc đến nhất, là mặt tường bên ngoài tòa nhà này —— chỉ dùng loại sơn được pha trộn từ hương liệu Tây Vực cùng bột vàng mà thành. Vì thế cả tòa kiến trúc rực rỡ sáng chói, hương thơm phiêu tán khắp mười dặm xung quanh.
Một vị cô nương tên là Cẩn Hạ Nhi đang ngụ ở trong nơi xinh đẹp này.
Mà nghề nghiệp của nàng, nói dễ nghe thì là nhạc công, nói khó nghe thì là kỹ nữ.
Nhất định mọi người sẽ cảm thấy được lưu lạc vi kĩ - nữ đĩnh bất hạnh đi.
Nhưng thực ra Cẩn Hạ Nhi cô nương ở trong này cũng không đến nỗi quá tệ, mỗi ngày ăn ngon ngủ kĩ, chỉ cần đúng giờ tới gảy đàn là được rồi, chưa từng bị khách nhân quấy rầy.
Chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân—
Bởi vì dung mạo Cẩn Hạ Nhi cô nương thật sự vô cùng bình thường, bình thường đến mức nếu có ai đi quấy rầy nàng ấy có lẽ sẽ còn thấy ngượng hơn. Đặc biệt là tại kỹ viện lớn nhất kinh thành này, quả thực ngay cả nhóm nô tỳ bưng trà rót nước cũng phải hơn Cẩn Hạ Nhi vài phần tư sắc.
Song Cẩn Hạ Nhi cô nương chơi đàn lại hay vô cùng. Chính vì vậy, nhóm văn nhân mặc khách thích học đòi văn vẻ này thường gọi nàng đến gảy vài khúc. Cũng là một cách tốt để chứng minh bản thân nhiệt tình yêu thích nghệ thuật chứ không phải ham muốn sắc đẹp.
Tóm lại chính là bởi hai nguyên nhân này, Cẩn Hạ Nhi cô nương ở kỹ viện rất nhàn nhã khoái hoạt, nhưng đôi lúc cũng sẽ hơi tự ti vì khuôn mặt của mình.
Mà Cẩn Hạ Nhi cô nương có tự ti, mười lần thì chín lần đều là do từ tỷ muội tốt nhất của nàng là Vân Yên.
Vân Yên, Vân Yên, người cũng như tên, nhẹ nhàng bay bổng, là cô nương xinh đẹp số một số hai trong Phương Minh Lâu. Biết bao nhiêu đệ tử nhà giàu vì đổi lấy nụ cười của nàng mà vung tiền như rác.
Cẩn Hạ Nhi giỏi cầm, Vân Yên giỏi múa. Hai người lúc nào cũng có thể phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
Nhưng mà, sự chú ý của mọi người thường thường là Vân Yên cô nương nhảy đẹp, Cẩn Hạ Nhi cô nương cùng lắm chỉ làm nền thôi.
Được rồi, nhân vật cũng đã giới thiệu xong, dưới đây chúng ta hãy lấy góc nhìn của Cẩn Hạ Nhi cô nương để kể chuyện đi.
Nơi Cẩn Hạ Nhi cô nương đánh đàn tên là Tịch Huy Các. Cẩn Hạ Nhi thích cái tên này, càng thích nơi này hơn bởi vì ở đây có một màn lụa trắng phất phơ, bao quanh Cẩn Hạ Nhi cô nương cùng cây cầm của nàng ở trong. Như vậy, mọi người bên ngoài sẽ không thấy rõ Cẩn Hạ Nhi, hơn nữa bởi vì có ánh mặt trời chiếu vào, Cẩn Hạ Nhi lại thấy được người khác.
Cẩn Hạ Nhi thích quan sát người khác, những khách nhân đến đây, mỗi người đều có tính cách, cảm xúc và tướng mạo riêng. Nếu chính mình vĩnh viễn không thể ra khỏi Phượng Minh Lâu, làm sao có trở ngại khi xem những câu chuyện của người khác?
Giờ phút này, người Cẩn Hạ Nhi đang quan sát chính là quan viên triều đình - Tạ Đông Lâu.
Nam tử này, nằm nghiêng trên đùi tiểu mỹ nhân. Tay phải cầm quạt, tay trái một bình rượu bạch ngọc. Dung mạo xứng với đệ nhất mỹ nam tử, dáng mày như mặc họa, đôi mắt hạnh sáng trong, sống mũi thẳng tắp tuấn tú, cánh môi tựa chu sa cười như có như không.
Khoác lên người tà áo đen tuyền, đầu đội ô sa, tơ vàng chỉ bạc lúc ẩn lúc hiện. Ngọc bội bên hông va chạm vào nhau tạo nên âm thanh lanh lảnh, túi Tử Kim Ngư treo một bên cho biết thân phận là quan to trong triều.
Trang phục vốn vừa dày vừa nặng, vậy mà lại mang lên một vẻ phong hoa vạn chủng.
Nhóm tiểu mỹ nhân từng bước từng bước hướng hắn mời rượu, hắn không hề có ý khước từ, cầm hết chén này đến chén khác một hơi cạn sạch.
Cẩn Hạ Nhi tỉ mỉ quan sát, Xuân Huy, Chiêu Hoa, Thu Nguyệt, Tích Hà... Đều là những cô nương xinh đẹp nhất, cài lên những chiếc trâm hoa lộng lẫy nhất rung động theo từng bước đi, hồng nhan lục tấn* như tôn nhau lên, thoa son dặm phấn trắng hồng thơm ngát. Như thể đang so bì sắc đẹp, đều dựa sát vào người nam tử này.
*Hồng nhan lục tấn: thành ngữ Trung Quốc, tả khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp.
Lúc này Vân Yên cô nương cũng đến đây, y phục thanh sắc không có gì đặc biệt, sắc mặt trắng thuần, không thoa phấn màu. Nhưng lại có thể đánh hạ tất cả mỹ nhân trong căn phòng này xuống một bậc.
Duyên hoa phất ngự, thanh thủy vô hương.*
*Miêu tả người con gái vô cùng xinh đẹp, hoàn hảo mặc dù không trang điểm.
Vân Yên cô nương nhíu mày, nàng nói với Tạ Đông Lâu: “Ngươi, chớ có để say.”
Tạ Đông Lâu cười nói: “Cô nương đoán xem ta có say hay không say?”
Vân Yên ngẩn ra, nói: “Ta không quan tâm ngươi có say hay không.”
Tạ Đông Lâu như cười như không mà nhìn Vân Yên một hồi, sau đó nói —
“Vân Yên cô nương, cô có biết tại sao cô lại thích ta không?”
Vân Yên cô nương cả người đều ngây dại, hai hàng lông mi thật dài run run cụp xuống.
Nào có ai như vậy chứ? Không hỏi người ta có thích mình hay không, ngược lại còn hỏi người ta có biết tại sao lại thích mình.
“Cô đương nhiên không biết.” Tạ Đông Lâu tiếp tục nói: “Kỳ thật cô đã từng nghĩ, vì sao bản thân lại thích một tên ăn chơi trác táng như ta?”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có Cẩn Hạ Nhi yên lặng tiếp tục gảy đàn, than nhẹ một hơi, nàng biết, nam nhân này, am hiểu nhất chính là đoán lòng người. Hơn nữa còn thích nhất là khoe khoang chính mình đoán đúng tâm tư của người khác.
“Đến đến, Vân Yên cô nương, để cho Tạ mỗ giúp cô phân tích một chút tại sao cô lại thích ta.”
Vân Yên ngơ ngác đứng đó giống như người gỗ, một từ cũng không nói.
“Lần đầu tiên cô nương nhìn thấy Tạ mỗ, là vào Tết Trung Nguyên năm ngoái. Lúc ấy chỉ nói tại hạ là hạng người ngông cuồng hời hợt, vẫn chưa có để ý. Lần thứ hai, cô nương bệnh cũ tái phát, tại hạ dùng vài vị thuốc liền chữa cho cô nương khỏe lại. Cô nương thầm nghĩ, tên ăn chơi trác táng như vậy sao lại biết y thuật? Nhất định là để khoe khoang. Cho nên, cô nương liền nghĩ rằng Tạ mỗ thích cô nương, lại không biết cô nương thực ra cũng có tâm tư với Tạ mỗ. Lần thứ ba, Tạ mỗ ở Tịch Huy Các làm một bài từ, cô nương phổ chúng thành nhạc, cũng không có ý để cho người khác biết. Lần thứ tư, lúc ở chung với cô, Cẩn Hạ Nhi cô nương vô ý gảy khúc này lại bị Tạ mỗ nghe thấy. Tạ mỗ không biết là do cô nương làm, liền khen nàng chơi thật hay. Cô nương tức giận, vài ngày liền không để ý Cẩn Hạ Nhi cô nương. Trong lòng, lại có chút chờ mong, muốn được khen ngợi. Lần thứ năm, là tại Tiết Hoa Triêu...”
...
Cứ như vậy, Tạ Đông Lâu đem suy nghĩ sâu trong nội tâm của một nữ tử nói ra vô cùng tự nhiên.
Những tâm tư mà ngay cả bản thân Vân Yên cũng không biết, Tạ Đông Lâu lại nhìn đến tường tận.
Kết quả cũng có thể đoán được.
Vân Yên cô nương đỏ mặt chạy đi rồi, những cô nương khác cũng đều đi theo khuyên giải.
Cẩn Hạ Nhi là nhạc công, cũng không thể ném cầm đi an ủi Vân Yên, đành phải tiếp tục đánh đàn.
Vì thế, trong Tịch Huy Các chỉ còn lại Cẩn Hạ Nhi và Tạ Đông Lâu.
Cẩn Hạ Nhi bất động thanh sắc mà gảy cầm, trong lòng lại nói, nam nhân này cũng thật quá đáng, chẳng qua chỉ là mưu toan trong chốc lát mà nhanh mồm nhanh miệng, không thèm đếm xỉa tới Vân Yên.
“Ta không phải vì ý đồ nhất thời mà buột miệng nói ra.” Tạ Đông Lâu cười nói.
Cẩn Hạ Nhi ngẩn ra, cách một màn lụa trắng, người này lại có thể đoán trúng tâm sự của nàng.
“Vân Yên cô nương hiện tại chỉ là thích Tạ mỗ, vẫn chưa thành yêu. Nếu qua nửa năm nữa, tâm tư của Vân Yên cô nương đã định, chỉ sợ sẽ thành lầm lỡ cả đời.”
Thế thì cũng đâu cần phải dùng cách cực đoan như vậy chứ, Cẩn Hạ Nhi nghĩ thầm.
“Vân Yên cô nương tâm tư cao ngạo, cô cho là khuyên bảo nhẹ nhàng liền có thể dễ dàng bỏ được? Nhất định phải khích nàng mới được.” Nam tử bước xuống giường La Hán, đống bừa bộn đầy bàn đành phải tự mình dọn dẹp, tự làm tự chịu mà cười khổ.
Hôm nay là ngày quan viên lớn nhỏ trong kinh thành tụ tập, địa điểm là Phượng Minh Lâu, Tạ Đông Lâu là khách quen, đến đây sớm hơn một chút.
Dần dần các quan viên khác cũng đến đây, mỗi một người đều khó tránh khỏi khen tặng Tạ Đông Lâu vài câu. Đảng phái tranh chấp vô số, đấm đá lẫn nhau cũng ẩn chứa ở bên trong những lời khen tặng này. Tạ Đông Lâu cần phân biệt từng cái một, hơn nữa còn phải đáp lại một cách khéo léo.
Công vụ bận rộn cộng thêm đời sống phóng túng, nét mặt nam tử này có một chút ủ rũ, tóc mai hơi rối, nhưng trong mắt lại như cũ hàm chứa ý cười.
Những thứ này đều lọt vào trong mắt Cẩn Hạ Nhi.
Nam tử bỗng nhiên quay lại cười với nàng, tuy rằng mỏi mệt, nhưng vẫn như thường tiến tới trêu ghẹo: “Không biết Cẩn Hạ Nhi cô nương lại quan sát được gì rồi? Lát nữa nhất định phải thỉnh giáo.”
Bị nam tử này đoán được suy nghĩ, Cẩn Hạ Nhi đã hình thành thói quen.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Đông Lâu, người này đột nhiên đi qua, xốc mành của nàng lên, mang ý cười hỏi nàng: “Cô đang nhìn cái gì vậy?”
Dọa Cẩn Hạ Nhi nhảy dựng, nàng cảm thấy người này thật đáng sợ, cách một bức màn cũng có thể đoán được lòng người.
Tiếp xúc cả ngày dài cũng tập mãi thành quen, nam tử này lớn lên với tâm tư cùng thất khiếu nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng lại không mang ác ý.
- HẾT CHƯƠNG 11-