Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 2: Chương 2: Có Một Số Chuyện




Lúc Nhược Tố bị quản lý Lâm gọi lại, cô đang đeo găng tay cao su, bước ra từ một gian phòng, chuẩn bị đi tới một gian phòng khác, tiếp tục dọn vệ sinh , tẩy rửa khử trùng vệ sinh phòng.

“Cô là người mới tới ……….. Tô Tây phải không ?” Sau lưng truyền đến một giọng nói thuần hậu dễ nghe có chút ngập ngừng.

Nhược Tố dừng bước, quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy quản lý Lâm, người giữa trưa ở tầng trệt đã tiến hành dạy bảo ngắn gọn với các nhân viên phục vụ.

Nhược Tố đè nén cái xúc động muốn đấm cái thắt lưng nhức mỏi đến gần như muốn rời ra của mình xuống, gật gật đầu với người đàn ông mặc âu phục đen phẳng phiu như hạng quý công tử tao nhã , “Quản lý Lâm.”

Quản lý Lâm ngoài ba mươi liếc mắt nhìn cái xô sạch sẽ trong tay Nhược Tố , âm thầm khen ngợi.

Dọn vệ sinh gần như là công việc khổ cực nhất trong khách sạn , mỗi phòng đều cần được vệ sinh từ A đến Z , tất cả mọi ngóc ngách đều cần phải tẩy rửa , khử trùng sạch sẽ , không được nhiễm dù một hạt bụi , hết phòng này lại đến phòng khác , cường độ làm việc rất lớn.

Thế nhưng không ngờ cô gái trẻ tuổi mới tới này lại không hề biểu lộ vẻ mặt ngại khổ ngại mệt ngại bẩn.

“Đã quen với công việc chưa?” Quản lý Lâm cũng không có ý định đến gần Nhược Tố , đứng cách xa cô nửa cánh tay.

“Dạ , quen rồi ạ.” Nhược Tố hơi hơi gật đầu.

Nhược Tố không có quyền đòi hỏi chọn lựa, cô vừa không có bằng tốt ngiệp đại học, lại không có diện mạo xinh đẹp trẻ trung làm vốn liếng để mà phung phí, hơn nữa Nhược Tố cần tiền, dù có diện mạo xinh đẹp cũng không có dũng khí đem thân thể ra đánh bạc , vậy nên chỉ có thể bán sức lao động của mình, vất vả kiếm tiền.

Quản lý Lâm gật đầu. Cô gái này rất an phận, nhìn thấy cấp trên cũng không hề có ý nịnh nọt.

“Còn bao nhiêu phòng?”

Nhược Tố nhìn thoáng qua biển số phòng đằng trước, “Vẫn còn bảy phòng.”

“Có thể làm xong trước giờ cơm tối không?” Quản lý Lâm nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, còn ba giờ nữa là đến bữa tối sáu giờ, bảy phòng, thời gian hơi gấp.

Nhược Tố lắc đầu. Cô là người mới , vừa mới bắt đầu làm việc , cho nên đặc biệt cẩn thẩn. Sợ làm không đến nơi đến chốn, quản đốc kiểm tra mà không hài lòng, lại phải làm lại, vậy nên tốn nhiều thời gian hơn so với nhân viên phục vụ đã làm thuần thục.

Quản lý Lâm cười một cái, “Ăn xong cơm tối, cô tới phòng áp mái hỗ trợ, công việc ở đây tôi sẽ báo cho quản đốc của các cô biết, giao cho người thạo việc.

Nhược Tố cũng không hỏi nguyên nhân, gật đầu nói một tiếng “Vâng”, sau đó đặt cái xô sạch lên xe vệ sinh ở bên lề hành lang , “Ngài còn việc gì không ạ? Nếu không có việc gì, tôi đi làm việc.”

Quản lý Lâm liếc mắt nhìn số hiệu nhân viên của Nhược Tố, sau đó gật đầu ý bảo Nhược Tố có thể rời đi.

Nhược Tố xoay người đẩy xe vệ sinh trên hành lang trải thảm từ từ đi về phía trước, chờ lúc đi được một đoạn, Nhược Tố quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng quản lý Lâm ở phía sau. Nhược Tố nhịn không được lè lưỡi.

Một khách sạn năm sao cao cấp, có rất nhiều cô nàng độc thân trẻ tuổi, nhưng mà quay đi quay lại cũng chỉ có vài người đàn ông độc thân sáng giá. Trừ phi có cơ duyên đặc biệt, được khách có tiền có thế coi trọng, có thể một bước lên trời, nếu không, ánh mắt của các cô gái trong khách sạn, hơn phân nửa đều nhắm vào mấy vị quản lý chưa kết hôn. Quản lý Lâm kia là một trong mấy người đó, có nhà có xe, không có ham mê bất lương gì, nghe nói nấu ăn rất ngon, còn biết đánh đàn dương cầm.

Tuy rằng Nhược Tố mới chỉ đang thử việc, nhưng những gì liên quan đến anh ta, cô cũng đã sớm biết tường tận thông qua mấy lời buôn chuyện của các nhân viên phục vụ khác.

Nhưng mà Nhược Tố cũng chẳng có chút suy nghĩ không an phận nào. Cô chỉ muốn làm thật tốt công việc, cuối tháng tiền lương có thể an toàn nằm trong túi mình là được.

Tai tiếng? Diễm ngộ?

Không không không! Nhược Tố tránh còn không kịp!

Qủa nhiên tới giờ cơm tối, Nhược Tố vẫn còn một phòng chưa vệ sinh xong.

Lúc nhân viên phục vụ tầng trên đi ăn cơm, gọi Nhược Tố cùng đi, Nhược Tố vừa đấm đấm thắt lưng, vừa tháo găng tay cao su, đóng cửa phòng dụng cụ, đi vào thang máy cùng với hai cô gái.

“Hôm nay mọi người tầng hành chính đi đâu vậy?” Cô gái cô khuôn mặt như trái táo hoài nghi hỏi Nhược Tố. “Trên tầng thế nhưng không hề có tiếng người.”

Nhược Tố nhún vai , tin tức của cô luôn luôn lạc hậu hơn người khác bảy tám lần. Huống hồ cô chỉ biết vùi đầu vào làm công việc vệ sinh của mình, những chuyện khác đều không quan tâm, tự nhiên không biết được vì sao tầng hành chính lại vắng vẻ như thế.

“Ngải Pha cậu thế mà lại không biết?” Cô gái tóc ngắn tỏ ra kinh ngạc.

Ngải Pha, cô gái cô khuôn mặt như trái táo, chỉ tay về phía Nhược Tố, “Tô Tây cũng không biết. Không biết có gì kỳ lạ sao?”

Cô gái tóc ngắn than thở một tiếng, “Hai người không biết cũng không có gì kỳ lạ, loại chuyện tốt thế này chẳng bao giờ đến lượt chúng ta.”

“Chuyện gì chuyện gì? Giản Ny cậu nói nghe coi.” Ngải Pha tóm lấy cánh tay Giản Ny, lắc mạnh.

“Nghe nói hôm này căng tin có đậu phụ nhồi thịt , ăn rất là ngon ……….” Giản Ny thừa nước đục thả câu.

“Ai nha, tôi mời cậu ăn đậu phụ nhồi thịt !” Ngải Pha vì sự ngiệp tám chuyện, không tiếc lấy thịt dụ người.

“A a a, cậu nói đi a.” Khuôn mặt trái táo của Ngải Pha chỉ cách Giản Ny một ngón tay.

“Được được được, tôi nói, Tô Tây làm chứng cho tôi.”

Nhược Tố ở bên nghe vậy buồn cười đành phải gật đầu thừa nhận thân phận ” Nhân chứng ” của mình.

Ba người ra khỏi thang máy, theo hành lang dành cho nhân viên vắng vẻ yên tĩnh đi về phía căng tin, bên trong cánh cửa hai bên hành lang, thỉnh thoảng truyền ra tiếng người lẫn lộn, tình trạng vô cùng ồn ào náo động.

Nhược Tố lơ đãng nhìn thoáng qua một cánh cửa nửa khép nửa mở, có một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm túc đang ra sức mắng mỏ, người đang xoay người kiểm kê hàng hóa ở bên cạnh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, đề bút ký nhận.

Giản Ny mắt sắc, cũng thoáng nhìn, ôm ngực thở dài , “Ngay cả tổng giám hành chính cũng tự thân xuống dưới chỉ đạo , chậc chậc …..”

“Giản Ny , cậu còn chưa nói , hôm nay rốt cuộc có chuyện gì.” Ngải Pha cũng không quan tâm tới chuyện tổng giám hành chính tự thân xuống thang máy vận chuyển hàng hóa kiểm hàng, chỉ muốn nghe cái gọi là “Chuyện tốt ” ở trong miệng Giản Ny.

Giản Ny vân vê khuôn mặt trái táo của Ngải Pha, ” Ngải Pha, cậu có biết lịch sử của khách sạn chúng ta không?”

Nhược Tố và Ngải Pha đều sửng sốt, không hiểu Giản Ny tại sao lại đột nhiên đổi đề tài.

Nhược Tố không nói, Ngải Pha mạnh mẽ lắc đầu.

“Hai người đừng nhìn khách sạn chúng ta hiện giờ là khách sạn năm sao cấp quốc tế, trước đây chẳng qua chỉ là một gian nhà khách bộ đội nho nhỏ, tiếp đãi bộ đội quân binh bên ngoài đến giải quyết công việc, gia đình quân nhân và quan chức địa phương. Mười năm trước thông qua chính sách, bộ đội không được kinh doanh dịch vụ, liền tiến hành thủ tục, chuyển giao cho địa phương, từ khi đó mới dần phát triển thành quy mô như hiện nay.” Giản Ny nhỏ giọng kể lại chuyện xưa, “Mấy đại thủ trưởng, trước đây, hơn phân nửa đều từng là quân nhân, bây giờ chuyển nghề làm thương nhân.”

“Cái này thì có liên quan gì đến chuyện cậu muốn nói?” Ngải Pha hoàn toàn không hiểu gì, ánh mắt cụp xuống dưới rèm mi của Nhược Tố lại hơi lóe sáng, cô đã mơ hồ hiểu được một chút.

Giản Ny gần như dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Có liên quan gì?! Cậu nói xem có liên quan gì? Liên quan lớn đó! Bây giờ mỗi lần quân khu có hội nghị, hơn phân nửa nhiệm vụ tiếp đãi đều giao cho khách sạn chúng ta, khối tầng lầu hành chính này, hàng năm đều phải tiếp đãi không ít thủ trưởng. Nhóm thủ trưởng ra ngoài giải trí rất bất tiện, tất cả hoạt động giải trí, cơ bản đều ở trong khách sạn, không thiếu được ……….”

“A……..” Ngải Pha mặt trái táo kêu thất thanh.

“Nhỏ giọng thôi, không được ồn ào lớn tiếng ở hành lang.” Giản Ny đưa tay bịt miệng Ngải Pha, “Nhìn Tô Tây đi, thật chững chạc.”

“Vậy là, hôm nay có thủ trưởng đến? ” Nhược Tố bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Giản Ny buông tay đang bịt miệng Ngải Pha ra, đưa mắt nhìn Nhược Tố, gật đầu.

“Hôm nay có nhân vật lớn cử hành hôn lễ ở khách sạn, có không ít quan chức chính phủ và thủ trưởng quân khu tới dự, một đám người vừa giàu có lại vừa cao quý. Người tầng hành chính từ cấp trên đến nhân viên phục vụ đều điều qua đó.

“Chúng ta thật đáng thương, phải ở lại dọn vệ sinh.” Ánh mắt Ngải Pha long lanh nước, “Ta cũng muốn nhìn ngắm nhân vật lớn a………”

Nhược Tố nghe xong, chỉ mỉm cười. Đều là công việc như nhau thôi, hơn nữa phục vụ nhân vật lớn, hơi không để ý cẩn thận một chút là mắc lỗi ngay, còn không bằng ở lại trên lầu dọn vệ sinh.

Ba người đi vào nhà ăn, chỉ thấy căng tin công nhân viên to như vậy, vắng vẻ hơn rất nhiều so với ngày thường, ngày thường chỉ tới chậm một bước chân thôi, đã không mua nổi đậu nhồi thịt, hôm nay thế mà lại còn rất nhiều.

Giản Ny thể chất gầy gò không sợ béo, cầm phiếu cơm của Ngải Pha, lấy hai miếng thịt lợn, ăn vô cùng vui vẻ, cười tít mắt.

Ngải Pha dáng vẻ đau đớn xót xa, nhưng vẫn không thể chống cự được cám dỗ, tự lấy cho mình một miếng đậu nhồi thịt.

Nhược Tố khẽ cười, chỉ vùi đầu vào ăn phần cơm như thường lệ của mình, trứng xào cà chua, gà chay, dưa chuột lạnh.

“Tô Tây, chị không ăn thịt sao?” Ngải Pha nhìn phần ăn của Nhược Tố, “Không cố ăn no một chút, lát nữa lấy đâu ra sức mà vệ sinh phòng.”

Nhược Tố lắc đầu, “Chị không đói lắm.”

Nhược Tố đã tính toán cả rồi, mỗi tháng có năm trăm tệ tiền ăn, nếu ăn còn thừa, khi kết toán sẽ được trả cùng tiền lương. Nếu cô ăn đơn giản một chút, mỗi tháng có thể tiết kiệm hơn hai trăm tệ, vừa đủ bù vào tiền thuê nhà.

Giản Ny lườm Ngải Pha một cái , gia cảnh Tô Tây không tốt, còn là tin tức mới mẻ gì hay sao? Sau đó tự mình gắp một miếng thịt để vào trong bát Nhược Tố, “Hai miếng quá nhiều, cholesterol vượt quá mức cho phép, chị ăn giúp em miếng này đi , Tô Tây.”

Nhược Tố ngước mắt nhìn Giản Ny, thấy trong đó chỉ có sự thẳng thắn vô tư.

Nhược Tố mỉm cười, khẽ nói cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.