EDIT : Lisa
Beta : Ami
Đảo mắt đã đến tháng năm, toàn thành phố nghỉ năm ngày, chào mừng khai mạc Hội chợ Thế giới chuẩn bị suốt bấy lâu.
An Diệc Triết tuy ngoài miệng nói thiếu anh trong thời gian ngắn cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng thực chất là khi giờ khai mạc hội
chợ càng ngày càng gần, vẫn bận rộn tới không thấy bóng dáng.
Nhược Tố chỉ khi xem bản tin, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng anh
ta, đứng trong trung tâm hàng ngũ các lãnh đạo của thành phố, cao lớn
anh tuấn. Có phóng viên hỏi: Thành phố đã đưa ra những biện pháp gì để
đảm bảo an toàn cho Hội chợ?
Anh tiếp nhận micro, thanh âm trong trẻo, không nhanh không chậm, lời nói ngắn gọn đanh thép, tư duy tỉ mỉ linh hoạt.
Nhược Tố xem xong, chuyển kênh, vẫn là phim phóng sự giới thiệu Hội chợ.
Dường như trong thời gian này, tất cả các chương trình truyền hình, đều có liên quan tới Hội chợ.
Tòa soạn cũng bận rộn khác thường, dự định xuất bản một số đặc biệt,
giới thiệu về các kỳ Hội chợ Thế giới đã được tổ chức ở các quốc gia
khác, yêu cầu đặc sắc về cả nội dung lẫn hình ảnh, khiến cho mọi người
trong tòa soạn bận đến sứt đầu mẻ trán.
Ngay cả Tiểu Thủy và Thất Thất cũng ngày nào cũng ở lại tòa soạn tăng ca đến khuya.
Nhược Tố nghe thấy Thất Thất ở trên lầu gào thét: “Còn sinh mệnh, là còn tăng ca!”
Sau đó là tiếng bút xé gió mà bay phi ra từ tay Đế Cửu.
Đến Hư Không thường xuyên ở lại tòa soạn tăng ca qua đêm cũng phải
lên tiếng oán thán, “Thần linh a, xin cho con tám cái tay đi.”
Tiểu Thủy ở bên cạnh cười run người, “Đấy không phải là bạch tuộc sao?”
Đế Cửu đi tơi hỏi Nhược Tố: “Tiểu Tố em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em cũng thấy đấy, bọn anh bận đến vắt chân lên cổ rồi.”
Nhược Tố đã thương lượng với mẹ việc kiêm chức ở tòa soạn, nhận bài viết về phiên dịch.
Hai mẹ con thương lượng một lúc lâu, cuối cùng là mẹ Nhược Tố quyết định.
Năng lực của con gái, bà biết rất rõ, cũng luôn lấy làm tự hào. Nếu
năm đó không xảy ra chuyện, Nhược Tố đã có thể tốt nghiệp suôn sẻ, bất
kể là lựa chọn đi làm, hay là xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, cũng không
phải việc khó.
Nhưng là họa trời giáng, gia đình rơi vào cảnh cùng quẫn, phải vật
lộn từng miếng cơm manh áo, Nhược Tố phải từ bỏ việc học, để chăm sóc
một phế nhân như bà.
giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, mẹ Nhược Tố muốn nhìn thấy con
gái lấy lại sự tự tin xưa kia, được làm việc mà bản thân nó yêu thích,
không còn phải bó buộc mình trong một khoảng trời, không thể hiện được
tài năng.
“…… Thử một lần…… Cũng tốt.” Mẹ Nhược Tố xoa xoa đầu con gái,“Nếu làm tốt…… coi như giúp bản thân….. kiếm chút hồi môn……”
“Mẹ……” Nhược Tố nhào vào lòng mẹ, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi,
thật muốn chạy đi, ai sẽ muốn cô? Không có việc làm chính thức, không có nhà riêng, mang theo mẹ bị tê liệt, cha hàng năm đều bôn ba bên ngoài,
rất lâu mới về nhà một lần, đưa hai mẹ con một xấp tiền thật dày để sinh hoạt, không bao lâu sau, liền lái xe bôn ba.
Một khi kết hôn, toàn bộ Thẩm gia, đều sẽ trở thành gánh nặng của nhà trai, không có điểm dừng.
Nhược Tố nghĩ, đổi lại là cô, cũng không muốn gánh trên vai một gánh
nặng như thế, nói gì đến những người đàn ông đây tham vọng tranh đấu với đời ngoài kia?!
Hồi môn? Không biết An Diệc Triết có cần không a. Nhược Tố rúc vào
bên người mẹ, cười khẽ, “Không có hồi môn cũng bằng lòng cưới con, cùng
con chăm sóc mẹ, con đây mới bằng lòng gả.”
Mẹ Nhược Tố trìu mến dí đầu con gái,“…… Tiểu An tốt lắm……”
Nhược Tố cười hì hì, “Con biết.”
Biết anh đối cô rất tốt, nhưng mà không biết, đó đến tột cùng là xuất phát từ tình yêu, hay là từ những thứ khác.
Buổi tối, đúng giờ diễn ra lễ khai mạc Hội chợ Thế giới.
Hai mẹ con Nhược Tố cùng ngồi trước ti vi xem lễ khai mạc, dù sao cũng chẳng có cái gì khác để xem.
Nhân viên tòa soạn mỗi người được phát hai tấm vé vào cửa, khi Đế Cửu phát vé, còn trêu ngẹo “Có bạn trai mang bạn trai cùng đi xem, không có bạn trai, mang bạn gái cùng đi a.”
Tiểu Thủy, Thất Thất nghe xong đồng loạt bi thương gào lên, “Tuổi
xuân của bọn em đều đã cống hiến hết cho công việc, đi đâu mà tìm bạn
trai?!”
Nhược Tố mỗi khi nghe hai đứa kêu thét không có bạn trai, đều không nhịn được phì cười.
Như hai đứa năm nay hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại
học hai ba năm, công ăn việc làm ổn định, vậy mà vẫn chưa có bạn trai,
khó trách nhiều người lao đầu vào tiết mục đi xem mắt như vậy.
Đế Cửu lấy phong bì đựng vé lần lượt gõ đầu Tiểu Thủy và Thất Thất, “Tại các em yêu cầu quá cao thôi.”
“Đâu có cao! Cao chỗ nào chứ?!” Tiểu Thủy trừng mắt nhìn Đế Cửu, chạy qua bám lấy Nhược Tố, “Tiểu Tố chị phân xử đi, em muốn đối phương có xe có nhà, tướng mạo anh tuấn, biết yêu biết chiều, thích thể thao, lòng
dạ rộng lượng, có chung chí hướng với em, yêu cầu như vậy, có tính là
cao không?”
Nhất thời, cả tòa soạn im lặng như tờ, Đế Cửu, Hư Không bị khí thế
mạnh mẽ của Tiểu Thủy làm cho phải biến sắc lùi về sau mấy bước.
Tiểu Thủy chưa phát giác mình vừa tạo ra đả kích cực lớn, tiếp tục
tranh thủ sự ủng hộ của Thất Thất, “Thất Thất, cậu nói vậy có đúng
không?”
Thất Thất mạnh mẽ gật đầu, vô cùng đồng ý với quan điểm của Tiểu Thủy, “Những yêu cầu trên, một thứ cũng không thể thiếu.”
Gương mặt anh tuấn của Hư Không hiện lên thần sắc giật mình bừng
tỉnh, “Khó trách có nhiều đàn ông chạy đi xuất gia như vậy, bởi vì thật
sự không có cách nào sống yên với phụ nữ.”
Nhược Tố nghe xong, rốt cục nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Về nhà, khi tâm tư yên tĩnh đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại trên,
Nhược Tố cũng không khỏi thở dài, những yêu cầu đó, có cô gái nào mà
không mơ ước.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Nhược Tố chạy tới sô pha, đưa mắt nhìn màn hình, là một dãy số lạ, đôi mày liền cau lại.
Cô ở nhà An Diệc Triết, mặc dù cũng không phải bí mật gì, nhưng là
cũng không chủ động nhắc đến trước mặt người khác, bình thường có điện
thoại, nếu An Diệc Triết ở đây, đều là anh ta nghe. Anh ta không ở đây,
điện thoại riêng của An Diệc Triết, Nhược Tố rất ít khi nghe, trừ phi
dãy số hiển thị là số di động của An Diệc Triết.
Điện thoại reo một lát, rồi ngừng, tiếng chuông di động của Nhược Tố vang lên.
Nhược Tố cầm lên, là dãy số xa lạ vừa mới gọi, định ngắt máy, chần chờ một chút, vẫn quyết định nghe.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới tiếng nói, “Nhược Tố vừa rồi sao không nghe điện thoại?”
“Quản lí?” Nhược Tố cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh Kiệt cười khẽ, “An tiểu nhị không nói với em chị sẽ gọi điện thoại qua sao?”
Nhược Tố nhếch miệng cười, hóa ra người Anh gia đều thích gọi An Diệc Triết là An tiểu nhị a.
“Anh ta mấy ngày nay bận đến chân không chạm đất, chắc là quên mất.”
Đầu kia Anh Kiệt “Uhm” Một tiếng, “Đúng là bận muốn chết. Tiếp đón
rất nhiều nguyên thủ các quốc gia, công tác an toàn là trọng yếu nhất,
không thể có sai lầm.”
Sau đó cô cười, “Nhược Tố may mắn em đã rời khỏi khách sạn, nếu không cũng phải bận đến sứt đầu mẻ trán.”
Nhược Tố thử tưởng tượng, mới hiểu được lời nói của Anh Kiệt “Chị dâu dạo này cũng rất vất vả đi?”
Anh Kiệt dường như không hề chú ý đến việc Nhược Tố thay đổi cách
xưng hô, “Chị bên này không tồi, bên hành chính tổng hợp mới gọi là chân không chạm đất. Ra vào phòng tổng thống lầu hành chính đều phải trải
qua xét duyệt lục soát, vô cùng tra tấn.”
Nhược Tố bật cười, giờ mới thấy mình thật may mắn, đã rời khỏi khách
sạn, nếu không với quá khứ của cô, nếu xảy ra chuyện gì, thật sự là hết
đường chối cãi, có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Chị dâu có chuyện gì?”
“A, nói chính sự.” Anh Kiệt hấp tấp, “A Nhị nói em tính đưa dì đi tiến hành trị liệu?”
“Vâng.” Nhược Tố không phủ nhận.
“Chị có quen một bác sĩ, đã đánh tiếng với ông ấy rồi, ngày mai em
đưa dì qua, trực tiếp tìm chủ nhiệm Lâm Thiển Dự, tùy ông ấy phụ trách
toàn bộ quá trình trị liệu cho dì.” Anh Kiệt nói nhanh, “Xe A Nhị đã
muốn sắp xếp rồi, tám giờ ba mươi sáng sẽ chờ ở dưới lầu. Em giúp dì
chuẩn bị đồ dùng cá nhân, quần áo để thay đổi, chuẩn bị tốt mọi việc để
trường kỳ kháng chiến, phải có mười hai phần kiên nhẫn mới được.”
“Cám ơn chị, chị dâu.” Nhược Tố thành tâm nói lời cảm tạ. Bất luận
Anh Kiệt là vì nể mặt mũi An Diệc Triết, hay là do từng là đồng nghiệp,
hoặc là vì bất kỳ nguyên nhân gì khác, sự tận tình của chị, đều khiến
Nhược Tố cảm kích.
“Đứa ngốc, đều là người một nhà, cám ơn chị làm cái gì?” Anh Kiệt ở
đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói, “Em cố gắng chăm sóc dì cho tốt, khi nào
có thời gian chúng ta lại nói chuyện.”
“Vâng.”
Nhược Tố nói tạm biệt với Anh Kiệt, gác điện thoại, sau đó cầm tay mẹ.
“Mẹ, hai mẹ con mình cùng nhau cố gắng, được không?”
Mẹ Nhược Tố gật gật đầu. Con người cuối cùng cũng khó tránh khỏi tham lam, thấy con gái có công việc tốt, tìm được một bạn trai đối tốt với
nó, liền nhịn không được hy vọng, chính mình có thể nắm tay con gái, đưa con gái đi vào lễ đường kết hôn.
Chỉ là một mong ước nhỏ nhoi như vậy, đã khiến bà khao khát không thôi.
Nay có cơ hội như vậy, cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, bà cũng muốn thử.
Sáng sớm hôm sau, đúng tám giờ ba mươi, hai mẹ con Nhược Tố xuống dưới lầu, quả nhiên thấy xe đã chờ ở cửa ra cho người tàn tật.
Lái xe vẫn là bác tài xế Khang lần trước, vẫn như trước xuống xe, giúp Nhược Tố đỡ xe lăn cùng mẹ Nhược Tố vào trong xe.
Dọc đường đi lái xe cũng không nói nhiều, mở nhạc, tiếng ca êm ả tràn ngập trong xe.
Tiếng ca kia êm ái mà bình thản, khiến tâm tình người nghe trở nên thư thái, yên ả.
Nhược Tố nghe qua hai đoạn, nhẹ giọng hỏi lái xe, “Bác tài, đây là âm nhạc gì vậy?”
“Đại bi chú, còn có Bàn Nhược Ba La mật đa tâm kinh.” Bác tài nói với Nhược Tố, “Thẩm tiểu thư không thích nghe? Vậy để tôi tắt đi.”
“Không phải, không phải.” Nhược Tố trước kia đã làm hướng dẫn du
lịch, biết nếu khách không thích, lái xe không thể phát nhạc mà mình
thích, nếu không rất dễ bị khách trách cứ. “Cháu rất thích, cho nên mới
muốn hỏi đây là nhạc gì, trở về cháu lên mạng tìm thử xem.”
Bác tài gật gật đầu, “Những ngày giống như hôm nay, giao thông quản
chế, phải chạy đường vòng, hoặc gặp những lúc giờ cao điểm, đường xá tắc nghẽn, nghe một chút, tâm tình sẽ thư thái hơn rất nhiều.”
Nhược Tố đồng ý. Khi cô mới lên xe, nghĩ đến nơi sắp tới, nghĩ tới
quá trình trị liệu gian khổ sắp phải đối mặt, không phải không thấp
thỏm. Nhưng mà sau khi tiếng ca êm ả kia vang lên, sự thấp thỏm trong
lòng cũng từ từ lắng lại.
Xe chạy được nửa giờ, dừng lại ở một bãi để xe ngầm dưới một tòa cao
ốc thương mại lớn, bác tài đưa hai mẹ con Nhược Tố đến cửa thang máy,
“Thẩm tiểu thư, sau khi kết thúc trị liệu, cô gọi điện thoại cho tôi,
tôi đi lên đón hai người.”
Nhược Tố nói lời cảm ơn, sau đó đẩy xe giúp mẹ đi vào thang máy.
Dọc đường thang máy đi lên, Nhược Tố nhìn con số hiển thị trên bảng không ngừng nhảy lên, chợt thấy bùi ngùi.
Cái thang máy này, giống như cuộc đời của cô, từ nơi cao ráo sáng
sủa, rơi thẳng xuống thung lũng ẩm ướt tối tăm, nay lại từ vũng sâu đen
tối, bay lên trên mây.
Nhược Tố hai tay đặt trên tay cầm xe lăn, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình, Thẩm Nhược Tố, đừng quá đắc ý!
Cuối cùng thang máy “Đinh” một tiếng, dừng lại ở tầng mười lăm.
Nhược Tố đẩy xe lăn đưa mẹ ra khỏi thang mát, liếc mắt một cái nhìn
thấy một bức tường kính mờ, bên trên có mấy chữ sơn theo phong cách cổ : Trung tâm trị liệu Lâm thị.
“Mẹ?” Nhược Tố cúi đầu, nhìn về phía mẹ.
Mẹ Nhược Tố hơi hơi gật đầu, “…… Tiểu Tố…… Chuẩn bị tốt……”
Bà nói chữ được chữ mất, nhưng Nhược Tố hiểu, bà muốn nói bà đã chuẩn bị tốt.
Nhược Tố mỉm cười, đẩy xe lăn, đi qua bức tường, đi vào trung tâm trị liệu.