Nhược Tố hắt xì một cái, sau đó tỉnh lại.
Sờ sờ chóp mũi, Nhược Tố nghĩ, không biết ai đang thầm thì sau lưng mình?
Vì phòng ngừa cảm cúm, Nhược Tố đeo khẩu trang xong mới đi tới phòng mẹ.
Bác sĩ nói các chức năng thân thể của người bệnh bại liệt không được rèn luyện thường xuyên, khả năng miễn dịch rất kém, sợ nhất là đột nhiên cảm cúm phát sốt.
Có một lần Nhược Tố làm mẹ bị lây cảm cúm, khiến mẹ phát sốt, cuối cùng chuyển thành viêm phổi, không thể tự hô hấp, cần phải nhờ đến máy hô hấp để cung cấp dưỡng khí.
Nhược Tố tự trách mãi, mẹ Thẩm tỉnh lại, thấy mình nằm ở viện, nước mắt liền tuôn rơi.
Nhược Tố phải đi làm kiếm tiền, đành phải nhờ một dì y tá đến chăm sóc cho mẹ. Có một hôm cô bị tắc đường, đến muộn, đi tới cửa phòng bệnh, đúng lúc nghe thấy giọng nói mơ hồ của mẹ nói với y tá: “………….Chết rồi ……….. Con bé cũng được giải thoát ………. Sao lại không chết chứ ………”
Người y tá kia cũng thật nhiệt tâm, tận tình khuyên bảo mẹ Thẩm, “Con gái bà vất vả như vậy là vì cái gì? Còn không phải là hy vọng bà có thể sống thật dài thật lâu sao? Nếu bà thật sự ra đi, còn có ai thật tâm yêu thương con bé? Cho nên phải chăm sóc thân thể cho tốt. Tôi chăm sóc rất nhiều người bệnh giống như bà vậy, sống đến bảy tám mươi tuổi cũng đều có. Quan trọng nhất là tinh thần phải tốt ……..
“……. Tôi làm liên lụy đến con bé ……..”
Nhược Tố không nghe nổi nữa, lặng lẽ bỏ đi, một mình nằm trốn ở trong một góc vườn hoa, khóc nức nở, khóc đến co giật, khóc đến gần như khóc hết nước mắt của cả một đời, Nhược Tố mới đứng dậy khỏi cái ghế dài dưới gốc cây tùng thấp, vào siêu thị nhỏ của bệnh viện mua một lọ nước đá, lăn qua lăn lại lên mí mắt sưng phù vì khóc.
Đợi tới khi Nhược Tố xác định mắt mình đã không còn sưng đỏ, đi vào phòng bệnh của mẹ, đã là một lúc sau.
Bắt đầu từ ngày đó, Nhược Tố không bao giờ chảy một giọt nước mắt nào nữa, cô thề với chính mình, quyết không để mẹ thấy dáng vẻ đau lòng khổ sở của mình!
Nhược Tố như thường ngày đưa mẹ vào nhà vệ sinh giúp mẹ đánh răng rửa mặt, bón cơm sáng cho mẹ, chuẩn bị hoa quả lót dạ để trên tủ đầu giường, dặn dò mẹ không cần tiết kiệm thay mình, lại đặt cái di động ở bên cạnh, “Mẹ , mẹ có việc tìm không được ai giúp, thì gọi điện cho con nhé.”
Mẹ Nhược Tố gật đầu, đưa tay vuốt ve hai gò má con gái, “……….”
Nhược Tố nắm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ, nở nụ cười, “Biểu hiện khi làm việc của con tốt, giờ đã chuyển sang làm ca ngày, không còn vất vả như trước kia nữa, cho nên, mẹ, mẹ phải yên tâm nghỉ ngơi, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.”
Sáng sớm mỗi ngày, sau khi làm xong mọi việc, Nhược Tố nói lời tạm biệt với mẹ, “Con đi làm đây mẹ, tạm biệt.”
Câu cửa miệng người ta thường nói với người nằm lâu trên giường bệnh là con bất hiếu, nhưng mà Nhược Tố sẽ không nói câu này.
Nhược Tố luôn cho rằng là do mình mà mẹ mới bị liệt, nhiều năm qua, ẩn sâu trong nội tâm cô luôn đầy áy náy, vẫn hy vọng có thể cho mẹ một cuộc sống thoải mái.
Nhược Tố đeo ba lô, như thường ngày leo lên xe đạp rời khỏi cái sân nhỏ, đi chậm rì rì dọc theo con đường xi măng nhỏ người ta tự xây dựng ven hồ cá và rừng đào về phía bến xe điện ngầm.
Trên đường đi gặp mẹ Phùng, thấy Nhược Tố, ngăn cô lại, đưa cho cô một cái bánh quẩy vàng óng và một nắm xôi, “Ngày nào cũng chỉ ăn một chút cơm nhão sao mà no được chứ? Đi đi đi, khách khí với dì làm gì? Nhanh đi làm đi, đừng để muộn lại bị ông chủ mắng.”
Nói xong, mẹ Phùng tránh đường cho Nhược Tố, cầm cây lau sậy để mồi lửa, chậm rì rì đi vào trong nhà.
Nhược Tố quay đầu liếc mắt nhìn bóng dáng béo lùn chắc nịch của mẹ Phùng, lại nhìn túi ni lông ở trong tay, mỉm cười, sống mũi hơi cay cay. Mẹ Phùng chắc là chơi mạt chược thắng đi? Bình thường cô là người hay nịnh bợ dì nhất.
Nhược Tố nhân lúc còn nóng ăn sạch trơn cái bánh quẩy thơm giòn và nắm xôi, cuối cùng còn không quên liếm ngón tay, ai thèm để ý nó được làm bằng dầu mỡ ngàn năm hay là bột giặt quần áo lên men chứ?
Sau đó cưỡi xe tiếp tục hành trình ba mươi phút đến bến xe điện ngầm, như thường quét thẻ đi vào, hướng về khu phố trung tâm.
Nhược Tố không có nói với mẹ chuyện mình mất công việc ở khách sạn. Nói để làm gì? Chỉ tăng thêm phiền não cho mẹ mà thôi. Nhược Tố mỗi ngày làm dáng vẻ như đi làm, thật ra là đến khu phố trung tâm tìm thư viện, ngồi xuống đất đọc sách cả một ngày, hoặc là tìm một vị trí nào đó ở cửa hành ăn nhanh, đọc sách đến tận lúc hoàng hôn.
Không phải không thể ở lại cửa nhà, chỉ là người cùng khu ít nhiều gì cũng đều có quan hệ họ hàng, rủi ai thấy cô lượn lờ bên ngoài, rơi vào lỗ tai mẹ Phùng, vậy tương đương rơi vào trong tai mẹ, Nhược Tố không dám mạo hiểm.
Mẹ Phùng rất quan tâm đến công việc của Nhược Tố, gần bằng mẹ cô. Ở một góc độ nào đó mà nói, còn có thể nhiều hơn cả mẹ cô nữa. Dù sao nhà họ Thẩm đều trông vào thu nhập của Nhược Tố, mới có thể đúng hạn nộp tiền thuê nhà.
Nhược Tố xuống xe ở quảng trường khu phố trung tâm, cùng với đám đông ngày ngày đi làm, đi ra khỏi bến xe điện ngầm.
Dưới bầu trời xanh thẫm, lại là một ngày bận rộn.
Mà Nhược Tố đứng ở bến xe điện ngầm, có chút mờ mịt. Thế giới to lớn như vậy, nhưng mà nơi nào mới là đích đến của cô?
Hiền triết Platon [5] hỏi: Ta là ai? Ta từ đâu tới? Ta phải đi tới đâu?
[5] Platon : (tiếng Hy Lạp: Πλάτων, Platōn, “Vai Rộng”), khoảng 427-347 TCN, là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Socrates (Σωκράτης) là thầy ông.
Nhược Tố cho tới bây giờ luôn cảm thấy mệnh đề triết học này, đối với người trẻ tuổi mà nói, quá mức sâu sắc. Không trải qua thăng trầm hơn người, không từng trải việc đời, ngông cuồng nói mình là ai, mình từ đâu tới, muốn đi đâu, thì thật giống như tuổi trẻ không biết thế nào là mùi vị sầu não, chỉ thấy hay thấy lạ thì mạnh mồm.
Nhưng mà thời khắc này, Nhược Tố chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt như vậy.
Cô có thể miễn cưỡng cười vui trước mặt mẹ, quay người đi, lại tìm không thấy lối thoát.
Nhược Tố cười khổ, cảm thấy cảnh trong mơ đã trở thành sự thật. Cô một mực chạy trốn trong bóng đêm, tìm không thấy lối thoát.
Mẹ Phùng từng ở dưới lầu lôi kéo cô nhẹ nhàng giảng giải.
“Tiểu Tố, cháu như thế này là không được. Cha cháu hàng năm đều lái xe bôn ba ở bên ngoài, rất lâu mới về nhà một chuyến, cháu chỉ là một cô gái, vừa đi làm, vừa chăm sóc người mẹ ốm bệnh, quá vất vả.”
Nhược Tố nhớ rõ khi đó mình chỉ cười một cái, không nói gì thêm.
Mẹ Phùng giống như được cổ vũ, “Dì thấy cháu quan trọng nhất vẫn là tìm lấy một người chồng có tiền! Phụ nữ mà, dù giỏi giang tới đâu cũng chỉ với tới nửa bầu trời, trong nhà dù thế nào cũng cần có một người đàn ông làm trụ cột.”
Thấy Nhược Tố không có ý phản bác, mẹ Phùng liệt kê từng chỗ từng chỗ tốt đều là những kẻ độc thân có tiền.
“Này, Tiểu Tố cháu xem, Di Lệ ở trấn đông, cả nhà chỉ trông vào một cửa hàng mĩ phẩm, con bé vừa mới tốt nghiệp trung học, liền gả cho ông chủ nhỏ xưởng sản xuất đồ gia dụng, cả nhà bọn họ không phải đều một bước lên tiên.”
Nhược Tố biết cô gái tên Di Lệ kia, quả thực là rất xinh xắn, mấy nam thiếu niên ở trấn trên đều không quản đường xa, sẵn lòng tới cửa hàng mĩ phẩm nhà cô bé mua pin, giấy, nước khoáng, chỉ để nhìn Di Lệ một cái. Sau đó cô bé gả cho ông chủ xưởng sản xuất đồ gia dụng, cha, anh, chị dâu cô bé, tất cả đều tìm được việc làm ổn định, chỉ còn mẹ cô bé ở nhà trông cửa hàng mĩ phẩm.
“Tiểu Tố cháu cũng không kém ai, nên để tâm, tìm một người chồng có tiền. Con rể mời một người giúp việc đến chăm sóc hầu hạ mẹ vợ rửa mặt chải đầu ăn cơm, như vậy không phải tốt lắm sao?” Mẹ Phùng nói đến hứng khởi, bàn tay đầy đặn vỗ mạnh vào lưng Nhược Tố, Nhược Tố bị vỗ tới gần như nội thương, “Lại nói, cháu văn hóa tốt, so với Di Lệ còn có giá hơn, còn sợ không tìm được người chồng tốt sao?”
Nhược Tố vâng vâng dạ dạ, trong lòng cười khổ.
Kẻ có tiền cũng không coi tiền như rác, tuổi trẻ xinh đẹp đương nhiên hấp dẫn, chính là bên ngoài có không biết bao nhiêu cô nàng thanh xuân phơi phới, sau lưng không hề có gì cần lo lắng để lựa chọn, như cô một cô gái có một người mẹ bị bại liệt cần chăm sóc, mất danh dự bị đuổi khỏi đại học, cũng chẳng có nghề nghiệp ổn định, đương nhiên không phải sự lựa chọn hàng đầu.
Nhược Tố không chỉ không phải sự lựa chọn hàng đầu, mà thứ hai, thứ ba, thứ n cũng không đến lượt cô.
Nhược Tố hiểu rất rõ.
Người thanh niên mạnh mẽ rạng rỡ, đưa cô đi giới thiệu làm quen với mọi người kia, chẳng lẽ không hiểu rõ cô? Chẳng lẽ không thật tâm thích cô?
Nhưng mà khi lời đồn đại chuyện nhảm xôn xao, người đầu tiên không chịu nổi áp lực, quay lưng rời đi, lại chính là anh ta!
Trên phố này có biết bao diễn viên nổi tiếng, có thể nói là nữ minh tinh vang danh quốc tế, muốn gả vào nhà giàu có, cũng không thành công, huống chi là một Thẩm Nhược Tố nho nhỏ?
Không không không! Thẩm Nhược Tố không ôm chút hy vọng nào vào tình yêu.
Chính là những lời này, Nhược Tố không nói với mẹ Phùng dù chỉ một chữ.
Nhưng mà giờ này khắc này, đứng ở nơi kẻ đến người đi, không một ai sẽ vì một người khác mà dừng chân ở cửa bến xe điện ngầm, Nhược Tố nhớ tới những lời của mẹ Phùng khi đó, cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời.
Giả sử lúc này, có một người đàn ông bước tới nói với cô: Không sao cả, mọi chuyện đều đã có anh rồi, em tựa vào vai anh, nghỉ một chút đi, Nhược Tố không biết liệu mình có nhào vào lòng người đàn ông đó, không đứng lên nữa.
Có người chạy qua hơi va vào vai Nhược Tố, quay đầu trừng mắt nhìn cô, lại tiếp tục chạy đi.
Nhược Tố kiểm tra vết bầm bị va phải từ trước đó, bả vai còn chưa khỏi hẳn, sự đau đớn âm ỷ khiến cô sớm quên đi sự hoang mang bất lực, cúi đầu kiểm tra ba lô kẹp dưới nách.
Dựa vào đàn ông?!
Nhược Tố cười tự giễu. Bạn cùng phòng đại học trước kia, có một bạn học nữ từng chịu vết thương tình cảm, câu cửa miệng của cô ấy là: Đàn ông mà đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây.
Lúc đó không hề có ưu phiền, mọi người nghe xong, chỉ hi hi ha ha cười.
Bây giờ Nhược Tố nhớ lại, vẫn cứ cười.
Nhưng mà đã không còn có thể trở lại làm cô gái vô ưu vô lo khi đó nữa.
Thư viện còn chưa tới giờ mở cửa, Nhược Tố đi sang cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh, mua một ly đồ uống nóng, ngồi xuống vừa từ từ uống, vừa mở di động, đọc tiểu thuyết.
Điện thoại di động, bây giờ đối với Nhược Tố mà nói, được xem là xa xỉ phẩm, cô phải bỏ ra mấy trăm tệ ra để mua một cái, cô vẫn cảm thấy tiếc rẻ. Cái điện thoại này, vẫn là cái người thiếu niên năm xưa tặng.
Nhược Tố nếu có chút tôn nghiêm, sẽ đem nó vứt bỏ.
Nhưng mà một văn tiền bức chết anh hùng hảo hán.
Bây giờ đối với Nhược Tố, tôn nghiêm vô dụng.
Ở trong mắt Nhược Tố, tiền mới là quan trọng nhất.
Có tiền mới có thể nộp tiền thuê nhà, có tiền mới có thể mua thuốc bổ cho mẹ, có tiền mới có thể duy trì gia đình này ……..
Những thứ khác?! Đều không quan trọng!
Tuy rằng Nhược Tố không định đến tạp chí dịch thuật mà quản lý Lâm giới thiệu, nhưng không thể nghi ngờ là quản lý Lâm đã vạch ra cho Nhược Tố một con đường rộng rãi sáng sủa. Cô tính toán đọc vài bộ tiểu thuyết được phiên dịch, đối chiếu bản gốc, tìm hiểu một chút giá cả thị trường của việc phiên dịch. Có lẽ có thể ở nhà làm công việc phiên dịch, tính phí theo văn kiện. Như vậy có thể ở nhà chăm sóc mẹ, cũng không ảnh hưởng tới thu nhập.
Mấy ngày nay Nhược Tố đều đến thư viện đọc sách không quản gió mưa, cũng thuận tiện dò xét giá cả thị trường một chút.
Ngồi ở cửa hàng thức ăn nhanh đến chín giờ, Nhược Tố uống nốt chút đồ uống đã nguội lạnh, đeo ba lô lên, bước ra cửa đi tới thư viện.
Nhược Tố đi tới thư viện, vừa đúng lúc thư viện mở cửa, đã có rất nhiều người yêu sách tụ tập ở trước cửa cuốn, chờ mở cửa. Nhược Tố thấy trong đó có cụ già hơn bảy mươi, có người mẹ đẩy xe trẻ em, có học sinh đeo kính, Nhược Tố mỉm cười, người yêu sách, đặc biệt thích yên tĩnh.
Vào cửa, Nhược Tố lên lầu, đi thẳng đến khu để sách kĩ năng phiên dịch, vừa vặn tìm được bộ sách mà mình ngưỡng mộ trong lòng, lấy xuống thật cẩn thận, ngồi ở lối đi nhỏ giữa hai hàng giá sách, vùi đầu vào đọc.
Có người đi qua lối đi nhỏ, đến trước mặt Nhược Tố hơi hơi do dự, Nhược Tố rụt chân lại, tiếp tục đọc sách.
Người nọ đi qua, không lâu sau, lại trở lại, che khuất ánh sáng trên đầu Nhược Tố.
Nhược Tố vì thiếu ánh sáng mà nhíu mi, lại thu chân vào trong một chút.
Nhưng mà bóng râm trên đỉnh đầu kia cũng không có ý định rời đi.
Nhược Tố không nhịn được ngẩng đầu lên.
Người nọ đưa lưng về phía ánh sáng, quan sát Nhược Tố, bảy phần chắc chắn, ba phần chần chừ hỏi : “Nhược Tố?”