Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 28: Chương 28: Mì Trộn Trứng Cua




EDIT : VyVy

Beta : Catstreet792

Ngày nghỉ tình hình giao thông rất tốt, chưa tới mười giờ sáng, xe đã chạy tới nông trang ở ngoại thành.

Nhược Tố nhìn ra ngoài cửa xe, con đường trải nhựa chạy dài típ tắp, không biết tới tận nơi nào.

Hai bên đường, hai hàng cây đào cao hơn đầu người đứng sừng sững, giờ đang là giữa tháng tư, đúng mùa hoa đào nở, phóng mắt nhìn qua, hoa đào hồng nhạt, tầng tầng lớp lớp, như mây như sương.

Xe chạy băng băng, lại qua một sườn dốc khác, biển hoa cải vàng đập vào tầm mắt, đúng mùa, hoa nở rực rỡ một màu vàng óng như một tấm thảm hoa tươi chạy dài tới tận chân trời, khiến người ta không khỏi muốn thả mình vào biển hoa đó.

Xe chạy thẳng về phía trước, con đường trải nhựa quanh co tưởng như cứ chạy dài mãi không có tận cùng, bỗng nhiên, trong một phút lơ đãng, cuối con đường đã hiện ra trước mắt, điểm tận cùng của biển hoa, là nông trại ba tầng mộc mạc, đằng trước có sân xi măng lớn tràn đầy nắng, lúc này một chiếc ô tô nội địa đã đậu bên trong.

Tài xế dừng xe trước cửa nông trại, xuống xe mở cửa, đưa tay giữ cửa giúp mọi người xuống xe, rồi qua giúp Nhược Tố đỡ mẹ cùng xe lăn xuống đằng cửa sau.

Nhược Tố chú ý tới An Diệc Triết nhỏ giọng nói vài câu với người tài xế, rồi đưa một phong bì, vỗ vỗ bả vai :”Bác Khang, vất vả cho bác, phiền bác chiều mai lại qua đây một chuyến”.

Bác lái xe liên tục xua tay nói không phiền, là chuyện đương nhiên, sau đó lên xe, theo đường cũ rời đi.

Từ phòng tiếp khách ở tầng trệt của nông trại, có hai người trẻ tuổi đi ra, đón lấy hành lý từ tay An Diệc Quân và An Diệc Triết.

“Cứ để chúng tôi tự xách, cám ơn.”An Diệc Triết mỉm cười, “Bạn tôi tới rồi chứ?”

Hai người trẻ tuổi có làn da ngăm đen, vóc người rắn rỏi, tháng tư mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, vậy mà trong mắt họ dường như chẳng là gì, chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay bằng vải thô với một chiếc quần bò, chân đi dép lê. Thấy An Diệc Triết cũng không bày ra bộ dạng quan lớn đi tuần, lúc nào cũng phải tỏ vẻ ta đây là nhân vật quan trọng thì cũng không khách sáo với anh nữa, đi qua mời mọi người vào.

“Bạn ngài đã tới, giờ đã lên đê bắt cua rồi.” Một người trẻ tuổi trong đó nói với An Diệc Triết.

Nhược Tố nghe giọng nói dày đặc khẩu ẩm bản địa của người trẻ tuổi, cảm thấy thật thân thiết. Cô và mẹ từng ở tạm trong một nhà trọ ở ngoại thành, ở suốt bốn năm, giờ quay lại, vẫn có thể nghe hiểu khẩu âm bản địa.

Hai người trẻ tuổi dẫn đoàn người lên lầu, đưa ba An, mẹ An, vợ chồng con gái An Diệc Quân sắp xếp vào cùng một gian phòng, mẹ con Nhược Tố ở một phòng tầng dưới, An Diệc Triết ở một mình trong căn phòng cách vách phòng Nhược Tố.

“Buổi sáng mọi người có thể tùy ý vui chơi, đi đạp thanh, câu cá, bắt cua, làm việc nhà nông, mười hai giờ trưa thì ăn cơm. Nếu mọi người có thu hoạch gì, có thể dùng chính những thành quả của mình để nấu ăn.” Người trẻ tuổi nói với Nhược Tố và An Diệc Triết, “Dì nếu không chê, đối diện sau nhà có một hồ nước, nhà cháu có xây một nhà thủy tạ, nhìn ra ngoài hồ nước lớn, có nuôi vịt thả cá, dì có thể cho vịt cho cá ăn, để giải trí, thả lỏng tâm tình.”

“Được, cám ơn anh.” Nhược Tố thay mẹ nói lời cảm ơn, rất cảm kích cậu thanh niên này, suy nghĩ chu đáo như vậy.

Mọi người ở trong phòng nghỉ ngơi một lát rồi xuống dưới phòng khách dưới lầu tập hợp.

“Dì cả, con muốn đi xem hoa!” Bé đối với biển hoa trên đường vẫn nhớ mãi không quên.

“Được được được, đi xem hoa trước.” Hai vợ chồng An Diệc Quân Anh Kiệt, đối với bé gần như là muốn sao được vậy, mang theo bình giữ nhiệt, mấy món đồ ăn vặt, đồ dùng che nắng và xe đẩy của trẻ con, vẫy tay chào mọi người, dắt tay nhau đi tìm cảnh đẹp.

“Em đừng nhìn vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của anh cả, thực ra rất dễ mềm lòng, chiều con hết biết, là “người cha hiếu thuận” điển hình, xem con bé như tổ tông ấy.” An Diệc Triết thì thầm bên tai Nhược Tố, “Nhà anh di truyền, chiều con trẻ lắm, người sau lại càng lợi hại hơn người trước.”

Mẹ Nhược Tố ở bên nghe được cười híp mắt, Nhược Tố lại trừng mắt nhìn, đẩy xe lăn ra sau nhà tìm kiếm nhà thủy tạ ven hồ nước.

An Diệc Triết cũng chắp tay sau lưng, nhắm mắt theo đuôi, không hề để ý.

Nhược Tố đẩy mẹ, dọc hai bên đường mòn nở đầy hoa dại, đi dạo một lát quả nhiêu thấy cách đó không xa là một hồ nước rộng mênh mông bát ngát, nhà thủy tạ bằng tre lớn được dựng ven bờ.

Nhược Tố gần như nhảy lên hoan hô, hơi xoay người nói với mẹ, “Mẹ, mẹ xem kìa!”

Mẹ Nhược Tố gật gật đầu.

So sánh với thành phố nhỏ hẹp, chật chội, ngẩng đầu chỉ thấy nhà cao tầng san sát, hồ nước rộng mênh mông này, thật đúng là khiến tâm tình con người ta vui vẻ biết bao nhiêu.

Em đẩy mẹ em qua bên kia xem thế nào, anh…” Thì tùy, Nhược Tố quay đầu, dùng ánh mắt nói với người phía sau.

Người họ An nào đó cố tình làm như không thấy, thản nhiên nhún vai, “Anh đi cùng với mẹ con em.”

Nhược Tố nhịn xuống xúc động muốn đạp bay anh ta, tiếp tục đẩy mẹ đi tới.

Nhà thủy tạ dần dần hiện ra trước mắt, được dựng bằng trúc tự nhiên, giản dị gần gũi, lại làm cho người ta thấy mới lạ, thích thú. Xe lăn đẩy trên con đường tre nhỏ, có hơi xóc nảy, nhưng mà cũng không đáng kể.

Trong nhà thủy tạ có một vòng ghế trúc, ngồi bên trên, dựa vào lan can bằng trúc cao đến ngực, gió nhẹ phất qua, mang theo mùi tanh nhàn nhạt của nước. Ở góc có hai sọt trúc, hai cần câu và một chai thủy tinh đựng mồi câu – một đống giun nhúc nha nhúc nhích, và một lọ đồ ăn cho cá.

Nhược Tố đã trải qua không ít khổ cực, thấy lọ giun kia da đầu vẫn run lên. Nhưng mà trong lòng lại tràn đầy thán phục, chủ nhân khu nhà này quá chu đáo, mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, nhất định không làm khách hàng thất vọng.

Nhược Tố trải một tấm đệm mỏng lên trên ghế, sau đó đỡ mẹ ngồi lên ghế trúc, nhẹ nhàng đặt nửa người mẹ dựa vào lan can, rồi lấy một tấm thảm mỏng đặt sau xe lăn ra đắp lên đầu gối bà.

Chờ thu xếp ổn thỏa cho mẹ xong, Nhược Tố mới đứng dậy, đi đến góc nhìn lọ giun lại nhìn lọ đồ ăn cho cá, ngẩn người trong phút chốc.

“Muốn câu cá sao?” An Diệc Triết cũng thong thả bước tới, sóng vai đứng cùng Nhược Tố.

Nhược Tố nghĩ đến chuyện xâu con giun qua đầu mũi câu, phóng xuống nước, lát nữa sẽ bắt được cá sống lên bờ, tự nhiên lại thấy không chịu nổi.

“Cá béo lắm.” Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy bình thức ăn cho cá, “Hồ này hẳn không ít cá đâu, chờ lát nước thả thức ăn cho cá xuống, nhất định sẽ rất thú vị”.

Nhược Tố không có thói quen phảng kháng, đưa tay nhận lấy hộp thức ăn cho cá, trở về ngồi bên cạnh mẹ, dựa vào bà, rồi mở nắp bình ra.

Một hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm cho Nhược Tố khẽ “A” một tiếng.

An Diệc Triếc ở một góc đang xâu giun vào cần câu nghe thấy tiếng kêu của Nhược Tố, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đầy tò mò của cô, khẽ mỉm cười, “Nghe nói thức ăn cho cá này là nhà họ tự làm, dùng phấn ngô, bột mì, đậu tương, còn cả bột tôm khô, trộn với chút rượu, nặn thành từng bánh, rồi cắt miếng nhỏ, hong cho khô rồi bỏ vào chai, lúc cho cá ăn thì thả một ít, cá rất thích ăn. Ông chủ nói trước đây có thằng bé nghịch ngợm, còn tưởng lầm là đồ ăn vặt mà ăn.

Nhược Tố tưởng tưởng tình cảnh lúc ấy, không nhịn được cười khúc khích. Mùi này đúng là rất thơm, nếu không phải để bên cạnh lọ giun, chính cô lấy ra, cô cũng không nghĩ rằng nó là thức ăn cho cá.

Nhược Tố lấy lấy mấy viên thức ăn ra, đặt vào tay mẹ, mình cũng lấy mấy viên, hai mẹ con vươn tay ra, thả vào hồ cá.

Không bao lâu sau, mặt nước hơi hơi gợn sóng, có thể nhìn thấy mình bóng dáng qua lại dưới nước của cá.

Nhược Tố thấy thú vị, lại lấy lại lấy thêm đồ ăn, liên tục ném xuống hồ.

Cá trong hồ bị hương thơm ngào ngạt của thức ăn hấp dẫn, đều tụ về đây, bọt nước văng tung tóe, có con cá lớn còn hăng hái nhảy khỏi mặt nước, tranh thức ăn còn chưa kịp rơi xuống, sau đó bùm một tiếng lặn vào hồ.

Nhược Tố vui vẻ cầm chặt tay mẹ, “Mẹ, mẹ xem con cá kia tham chưa kìa? Nhảy từ trong nước ra giành ăn, con thấy nó mấy lần rồi”.

Mẹ Nhược Tố khẽ vuốt mu bàn tay con gái, mỉm cười.

An Diệc Triết ném móc câu xuống hồ, nghe tiếng cười trong trẻo của Nhược Tố, trái tim mềm mại, thốt lên,”Lần sau đưa em ra khơi ngắm biển.”

Nhược Tố ngẩn ra, không biết nghe được hay không, cũng không đáp lại.

Anh khẽ cười.

Có câu nói : Làm người phụ nữ của mình vui vẻ, mình cũng sẽ vui vẻ, là đàn ông, đúng là phải trải qua mới biết.

Người đàn ông luôn mong muốn người con gái trong lòng mình được vui vẻ hạnh phúc, vì thế, họ làm rất nhiều chuyện, cho dù không được để ý, cũng không một câu oán giận.

Trời cao mây trắng, gió xuân phơi phới, khiến người ta nhìn mọi thứ đều cảm thấy thật đẹp đẽ.

Gần giờ cơm trưa, Nhược Tố đẩy mẹ về phòng.

An Diệc Triết cũng đi theo sau hai mẹ con, tay xách giỏ trúc, bên trong có hai con cá vừa to vừa mập, không biết là loại cá gì.

Trong phòng khách của nông trại, vợ chồng An Diệc Quân cũng đã đi ngắm hoa về. Cô bé con cầm trong tay một nhành cải dầu, một cành hoa đào, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới vận động xong, đỏ bừng bừng, khiến cho Nhược Tố nhớ tới câu thơ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”.[11]

Ba An mẹ An tự ra đồng, hái chút rau dưa, lúc này đang cùng với ông chủ nông trại – một ông lão thoạt nhìn rất hàm hậu giản dị, trao đổi kinh nghiệm bảo quản hoa và đồ ăn.

Ba người Nhược Tố vừa bước chân vào cửa, sau lưng có một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc đồ tình nhân tay cầm giỏ trúc, cũng vào theo.

Thấy An Diệc Triết, người đàn ông chào hỏi, “Thị trưởng An, ba An mẹ An, anh cả chị dâu, xem em bắt được cái gì này?”

Dứt lời hai người trẻ tuổi mở nắp giỏ trúc ra cho mọi người xem.

Lạo xạo lạo xạo, hai giỏ đầy cua đang nằm bên trong phun bọt nước phèo phèo.

“Giữa trưa có thể hấp ăn rồi.” Người trẻ tuổi cười rạng rỡ.

“Tiền Trinh thật giỏi.” An Diệc Triết khích lệ thư ký Tiền.

Thư ký Tiền sờ sờ đầu, “Hì hì, bạn gái em bắt được nhiều hơn em, hầu như toàn là chiến lợi phẩm của cô ấy cả.”

Bạn gái thư ký Tiền có khuôn mặt búp bê rất đáng yêu, nghe bạn trai nói thế, khuôn mặt thoáng đỏ.

Cơm trưa, được nấu từ nguyên liệu mọi người mang về.

An Diệc Triết mang hai con cá không biết tên kia, một hấp, một kho tàu, vị rất giống cá trích, nhưng mà xương nhỏ, người già trẻ con đều ăn được.

Cô bé con của An gia và mẹ Nhược Tố mỗi người gần như ăn hết một con.

Rau dưa xanh thì để tươi tự nhiên không cần phải nói, còn hai giỏ cua, một nửa hấp, còn lại rang, nấu với hành tây và miến, hơi cay, nhưng rất thơm, mọi người ăn uống ngon lành, ngay cả miến cũng bị vét sạch sành sanh.

Cuối cùng chủ nhà bưng lên hai bát lớn, một bát là gà mái hầm nấm, còn lại là một bát mì trộn trứng cua khổng lồ.

“Chúng tôi ở đây không ăn cay, nếu mọi người thích ăn cay có thể tự thêm vào.” Ông chủ nói với mọi người bằng giọng địa phương.

Bát mì trộn trứng cua được phối hợp từ rất nhiều loại nguyên liệu, dưa chuột, giá đỗ, măng tươi, hành và cà rốt thái sợi, rưới thêm nước sốt cua trong suốt sóng sánh, hương thơm ngào ngạt.

Thư ký Tiền vỗ tay nói: “Cháu không làm khách đâu”, vươn tay gắp một gắp mì trộn lớn vào bát mình, trộn đều, rồi đẩy sang trước mặt bạn gái.

Cùng lúc ba An và An Diệc Quân cũng đều tự trộn mì trộn cho vợ.

Nhược Tố giúp mẹ gắp một bái mì nhỏ, trộn cẩn thẩn rồi bón cho mẹ ăn.

Chờ mẹ ăn xong, cô nhìn qua bát lớn trên bàn, đã sạch trơn, chỉ còn vài miếng sau xà lách lót dưới đáy bát.

Lúc này, một bàn tay bưng bát nhẹ nhàng đặt trước mặt Nhược Tố, là một bát mì trộn trứng cua đầy tràn.

Nhược Tố ngước mắt, nhìn chủ nhân bàn tay đó.

An Diệc Triết mỉm cười, xoa xoa đầu cô, “Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon”.

Nhìn bát mì trộn trứng cua trước mặt, Nhược Tố bỗng nhiên nghe thấy, tảng băng trong lòng, đột nhiên nứt toác.

==========

[11] Nhân diện đào hoa tương ánh hồng : một câu thơ trong bài thơ “Đề đô thành Nam Trang”. Dịch nghĩa : Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.