EDIT: Catstreet792
Tuy rằng ngoài mặt tỏ ra bình thản không chút gợn sóng sợ hãi, nhưng thực ra, đối với loại chuyện “Gặp cha mẹ” này, trong lòng Nhược Tố vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Mặc quần áo gì, đem quà cáp gì đi biếu, vào cửa phải xưng hô như thế nào, tất cả Nhược Tố đều không sao quyết định được.
Mấy ngày nay đi làm, Nhược Tố trên đường đi luôn chú ý nhìn cách ăn mặc của những cô gái trẻ.
Trên đường những cô gái tuổi xấp xỉ cô phần lớn đều là người đã đi làm, một cái quần bò hoặc chân váy thẳng, một đôi giày đế bằng hoặc dép lê, một cái áo khoác chẽn bông, phối với áo dây mỏng bên trong, mỗi người mỗi phong cách, cảnh tượng vội vàng.
Nhược Tố cúi xuống tự kiểm tra mình, một cái quần bò đã bị giặt đến bạc trắng, một đôi giày thể thao hàng vỉa hè hai mươi tệ, một cái áo khoác lông cũ rích, một cái ba lô to đùng mà chả có bao nhiêu công dụng, toàn thân trên dưới, đại thể không vượt quá hai trăm tệ, đi trên đường cái, cho dù treo thêm cái biển “Tôi là bạn gái An phó thị trưởng” trên người, e rằng cũng chẳng có bao nhiêu người để ý tới.
Chẳng những không thèm để ý tới, có khi người ta còn nghĩ cô muốn nổi tiếng đến phát điên rồi, đồng loạt rẽ đường vòng.
Trái tim Nhược Tố vô cùng buồn bực, An Diệc Triết dường như hạ quyết tâm, toàn tâm toàn ý muốn trình diễn vở kịch này đến cùng, nhưng mà, người xem là ai? Kịch bản như thế nào? Kết cục như thế nào? Hết thảy đều không do Nhược Tố quyết định. Nhưng mà Nhược Tố biết, thế giới sau này cô sắp sửa phải đối mặt, là một thế giới vô cùng phức tạp.
Nhược Tố cảm thấy mình giống như con rối gỗ trong tay An Diệc Triết, tất cả đều do anh ta thao túng, trình diễn vui buồn hờn giận.
Trong lòng có một giọng nói lên tiếng, sao phải để ý đến anh ta?
Nhưng mà một giọng nói khác lại chen vào, còn có ai sẽ đem đến cho mẹ con các người hoàn cảnh sống tốt như thế?
Đến cuối cùng, Nhược Tố vẫn phải chấp nhận cúi đầu trước thực tế.
Mỗi người đến cuối cùng, đều phải quỳ gối dưới chân tiền tài, không có ai ngoại lệ.
Nhược Tố khẽ cười, kinh thánh nói, tiền tài không phải là tội ác, chạy theo tiền tài mới là cội nguồn của mọi tội ác.
Xem, những bậc hiền triết từ hai ngàn năm trước, đã nói ra chân lý rồi.
So sánh với những cô gái hàng đêm bán thân thể cho những người xa lạ, cô cũng chẳng có gì cao quý hơn. Nhược Tố xiết chặt dây ba lô, cô bán đứng, chính là tôn nghiêm của chính mình.
Nhược Tố nghĩ, bản thân mình tựa như một người chết đuối, bắt được một cọng rơm cứu mạng, bám chặt không buông, nếu không khẳng định sẽ khiến mẹ phải trở lại với cuộc sống đơn sơ, tịch mịch, nghèo khó kia đi.
Nếu cô cự tuyệt, chẳng qua cũng chỉ là thần phục trước sự nhu nhược của bản thân. Tôn nghiêm ư? Có thể tìm ra cho cố lối ra tốt hơn không?
Mà chung quy, cô thần phục trước tiền tài, chấp nhận đặt tôn nghiêm của bản thân qua một bên.
Tiếng chuông báo tàu điện ngầm vào ga vang lên lanh lảnh, Nhược Tố giật nảy mình, mờ mịt nhìn chung quanh. Chung quanh cô, trái phải trước sau, ai ai cũng đeo một cái mặt lạ lạnh nhạt.
Nhược Tố kéo những bước chân nặng nề đi vào trong tạp chí.
Cánh cửa sắt tây chạm trổ hoa của tạp chí đã mở, nhìn qua có vẻ như đã có người đến sớm hơn cô.
Nhược Tố đeo ba lô, đi vào tầng dưới cùng, liếc mắt một cái thấy Hư Không đang dựa vào lưng chiếc sô pha trong phòng trà nước, thong thả uống nước.
Thấy Nhược Tố, anh cười khoe hết hàm răng trắng, “Tiểu Tố, buổi sáng tốt lành.”
Nhược Tố gật gật đầu, “Lại tăng ca?”
Hư Không duỗi người, “Đúng vậy, chỉ có một cái mạng già, bán cho công việc.”
Nói xong cười tủm tỉm nói với Nhược Tố, “Sáng nay có món gì ngon vậy?”
Nhược Tố đã quen với việc cô vừa bước chân vào tạp chí, là ai ai cũng chung một câu hỏi “Có món gì ngon vậy.” Đưa tay kéo khóa ba lô, lấy ra một túi bánh bao hấp còn nóng hầm hập, một hộp sáu cái, đóng gói trong hộp nhựa bảo vệ môi trường trong suốt.
“Bánh bao phải ăn lúc vừa mang ra khỏi lồng hấp là ngon nhất, bây giờ không được ngon bằng nữa.”
Hư Không reo một tiếng, vươn tay đến lấy đi một hộp, còn đưa tay muốn lấy thêm một hộp nữa.
Nhược Tố nghiêng người, bảo vệ mấy hộp bánh bao, trợn trừng mắt liếc nhìn Hư Không.
Hư Không cười cười, “Phần của Đế Cửu để tôi ăn luôn đi, anh ấy không để ý đâu.”
Nhược Tố nhăn nhăn mũi, làm như không nghe không thấy, đem mấy hộp bánh bao để vào nồi hấp điện, bật chế độ giữ ấm.
Đặt ba lô xuống, Nhược Tố đi tới gian để đồ tạp vụ, lấy chổi, hót rác, đủ bộ dụng cụ vệ sinh, bắt đầu quét tước từ tầng dưới.
Tầng dưới có hai gian phòng trống quanh năm đều khóa kín, Nhược Tố chưa bao giờ hỏi qua nguyên do, nếu không cần cô vào quét tước, Nhược Tố được nhàn rỗi càng vui vẻ.
quét tước đến nửa căn phòng được dùng làm phòng tiếp khách, Nhược Tố thấy một cái laptop màu xám bạc lẳng lặng nằm trên bàn trà.
Nhược Tố ngẩng đầu nhìn Hư Không loáng một cái đã ăn xong một hộp bánh bao, đang tính toán nhân lúc cô không để ý lấy hộp thứ hai, ho khan một tiếng, “Hư Không, laptop này là của anh sao? Nếu đúng thì đặt ra cho khác đi, nhỡ đâu em không cẩn thận đụng phải lại làm trầy xước.”
Hư Không cười hắc hắc rụt tay lại, “Rút điện. Không phải của tôi, là Đế Cửu mới xin phòng hành chính tổng hợp cấp cho em. Em giờ nghỉ giải lao có thể tranh thủ lên mạng, giải trí một chút.”
Nhược Tố có chút kinh ngạc, hơn hết là rất cảm động, Đế Cửu ngay cả chuyện này cũng chú ý tới?
Hư Không than thở, “Đế Cửu quá bất công, đi xin cho em loại laptop mới nhất đó, Tiểu Tố.”
Nhược Tố nghe thế cười rộ lên, Hư Không ngay cả chi tiết nhỏ ấy cũng ghen, “Em cũng không cần dùng tới loại tiên tiến như vậy, hay em đổi cho anh nhé.”
Hư Không nghe thấy liên tục xua tay, “Bị Tiểu Thủy với Thất Thất biết được, nhất định nói anh bắt nạt người mới, không nên không nên.”
Nói người người đến ngay, Tiểu Thủy người chưa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng, “Hư Không bắt nạt ai?”
“Anh nói muốn ăn thêm một hộp bánh bao, Nhược Tố không chịu, con bé bắt nạt anh.” Hư Không văn vẹo người, nhìn qua có chút ẻo lả.
Qủa nhiên Tiểu Thủy lướt qua bên người anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai từ đằng sau, “Ngoan, chạy qua bên kia hóng mát đi.”
Sau đó nhìn Nhược Tố cười tỏa nắng, “Tiểu Tố, có bánh bao của em không?”
Nhược Tố nhịn cười đến đau cả bụng, “Có, ở trong phòng trà nước.”
“Nha aaa!” Tiểu Thủy ném ba lô, chạy vào phòng trà nước.
Chưa gì đã nghe tiếng Tiểu Thủy kinh ngạc hô lên: “Hư Không, vì sao hộp này lại thiếu một cái bánh?!”
Hư Không nháy mắt với Nhược Tố, nhanh chóng trốn lên lầu.
Cả tạp chí vốn im lìm từ lúc đó lại như sống dậy.
Nhược Tố đặt những phiền não về việc gặp cha mẹ qua một bên, nghiêm túc làm việc. Cơm trưa có cơm ngũ cốc thơm ngào ngạt, vịt hầm đậu xanh, ý dĩ sôi âm ỉ, súp lơ trộn tôm, rau cần xào thịt.
Mọi người trong tòa soạn, chỉ cần là thức ăn ngon, món gì cũng được, không hề soi mói, rất dễ nuôi.
Nhược Tố khó hiểu, ăn nhiều như vậy, ba bữa cơm, điểm tâm lại thêm bữa đêm, mỗi ngày sáng sớm cô đến, tủ lạnh đều gần như trống không, vậy mà mấy người này lại chẳng thấy ai béo.
Tiểu Thủy từng vô cùng kiêu ngạo mà nói: Vẻ đẹp trời sinh, khó mà mất đi được.
Ngay cả Thất Thất cũng gật đầu phụ họa: Được trời ưu ái.
Nhược Tố lại luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng lại không thể nói cụ thể không bình thường ở chỗ nào.
Nhưng mà Nhược Tố luôn giữ cho mình ba nguyên tắc : Không nghe, không nhìn, không hỏi, dù cho cảm thấy khác lạ, cũng chỉ giữ ở trong bụng mà thôi.
Ăn cơm trưa xong, Hư Không mặc tây trang thẳng thớm, mang cặp công văn đi họp ở bên ngoài.
Tiểu Thủy, Thất Thất nhoài người ra khỏi lan can nói chuyện với Nhược Tố, “Tên Hư Không này được cái mặt tiền đẹp, trước giờ ra ngoài đàm phán, cứ phải gọi là bách chiến bách thắng, chưa từng gặp trở ngại gì. Để anh ấy đến hội chợ thương mại tuyên truyền, tạp chí chúng ta khẳng định là tiền vào như nước.”
Nhược Tố kinh hãi cười, hai cô bé này, nói Hư Không chẳng khác gì mấy người đàn ông hàng đêm đứng trên đường vậy.
Nhưng mà nhìn lại bóng dáng cao lớn anh tuấn của Hư Không, lại sâu sắc cảm thấy hai cô bé này nói cũng không phải không có lý.
Đều là nhân viên tiếp thị sản phẩm, người có diện mạo đẹp đẽ ưa nhìn, so với người có diên mạo xấu xí khó coi, luôn luôn có lợi thế hơn.
Bằng không, sao quảng cáo trên ti vi, đâu đâu cũng thấy người đẹp, nam cao lớn anh tuấn, nữ trẻ trung xinh đẹp.
Buổi chiều không có việc gì làm, Nhược Tố liền ngồi ở tầng dưới lên mạng, tìm kiếm tin tức tuyển dụng phiên dịch viên. Nhìn qua nhìn lại, tất cả đều yêu cầu phải có kinh nghiệm công việc.
Lúc này Đế Cửu xuống lầu rót thêm trà, thấy Nhược Tố ngồi đó, thong thả đi qua, nghiêng đầu đọc tin tức Nhược Tố đang xem, không khỏi nhướn mày.
“Sao thế, Tiểu Tố có hứng thú làm thêm về phiên dịch à?”
Nhược Tố khẽ cười, cũng không phủ nhận.
“Em sao lại đi bỏ gần tìm xa thế?” Đế Cửu ngạc nhiên, “Phiên dịch viên của tạp chí chúng ta không đủ, ngày nào cũng có một đống tin tức tiểu thuyết cần phiên dịch, mà quay qua quay lại cũng chỉ có vài người, bận sắp chết rồi, thỉnh thoảng còn phải tăng ca. Nếu em cảm thấy hứng thú, không bằng . . .”
Nói đến một nửa, chiếc điện thoại được lắp trên tường reo vang.
Đó là một cái điện thoại cũ, màu vỏ quýt, có bàn quay số hình tròn, được treo ở trên tường, cả năm chả thấy reo một lần. Thời buổi công nghệ tiên tiến, mọi người đều trao đổi tin tức qua mạng hoặc điên thoại di động.
Nhược Tố còn tưởng cái điện thoại đấy chỉ để trang trí, không nghĩ rằng hóa ra nó vẫn dùng được.
Đế Cửu nhíu mày, đi qua nghe điện thoại:” . . . Được, anh biết rồi . . . để anh cho người mang qua . . . Cứ thế nhé.”
Nói xong cúp điện thoại, quay lại phòng trà nước.
Nhược Tố thấy anh đưa tay tìm kiếm trên đỉnh tủ lạnh, lấy xuống một túi văn kiện trong suốt, sau đó quay lại chỗ mình.
“Tiểu Tố, thằng Hư Không này, đi đến hội chợ thương mại mà lại quên mang văn kiện với chứng từ, làm phiền em đi một chuyến, mang qua cho nó, làm xong em có thể tan tầm luôn.”
Nhược Tố nhận lấy tập văn kiện, gật gật đầu. Đây là việc lớn, không thể chậm trễ. Mọi người đều có việc phải làm, chỉ mình cô là nhàn rỗi nhất, đi một chuyến cũng là phải.
Đế Cửu nói rõ địa chỉ: “Nó ở phòng 107, tòa nhà phía bắc, hội chợ triển lãm trung tâm, em nhanh qua đi.”
“Vâng.” Nhược Tố cất tập văn kiện vào trong ba lô, kiểm tra lại đồ đạc của mình, chuẩn bị xuất phát.
“Chờ chút, Nhược Tố.” Đế Cửu bỗng gọi Nhược Tố lại.
Nhược Tố nhướn mày, nhìn vào gương mặt không lộ vui buồn của chủ biên đại nhân.
Anh rút ví từ trong túi sau quần bò ra, lấy phí đi lại đưa cho Nhược Tố, “Hư Không bên đó đang cần dùng gấp, em bắt taxi mà đi, tiền xe công ty trả.”
Nhược Tố cũng không khách khí, nhận tiền đi lại, gật đầu với Đế Cửu, nhấc ba lô lên, xoay người ra ngoài.
Đế Cửu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô như chìm vào ánh mặt trời rực rỡ sau trưa, tựa như một tờ giấy mỏng mảnh được rát ánh kim chói lòa, môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng không lên tiếng gọi Nhược Tố lại.