Bình Thiên Hạ

Chương 13: Chương 13




Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Kiêu vương cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú đang ngủ say, chậm rãi vươn tay, ngón tay dài vuốt nhẹ hai má mềm mại, chậm rãi chạm đến cánh môi đẹp. Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại, làm cho đôi mắt nam tử thêm sâu sắc, nhịn không được liền cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi đầy hương mộc lan……

Lúc này Phi Yến đang ở trong mộng, đi tới con đường trong hang động đầy gian nan, đây là con đường hướng tới Bạch Lộ Sơn. Nàng từng bước chậm rãi đi lên đỉnh núi thăm dò địa thế. Nhưng ở trong mộng, nàng cảm thấy có người đang đuổi theo mình, con đường đột nhiên trở nên gập ghềnh, từng bước điđều dốc hết sức lực, nàng cầm một thân cây để bám vào. Nhưng hình như có một vật lạ nào đang rơi vào nàng.

Nàng nhịn không được cúi đầu xem, thì thấy một con rắn đỏ đang quấn chân nàng, phía sau là âmthanh quen thuộc: “ Yến nhi, trở về thôi, trở về bên cạnh ta!”

Thanh âm kia làm nàng run lên, tựa như độc rắn làm cho người ta không tự chủ mà rùng mình, nàng không dám, cũng không thể quay đầu, chỉ có thể lấy hòn đá hướng con rắn mà đánh, sau đó tiếp tục bò về phía trước, âm thanh phía sau dần biến mất, rốt cục nàng đã lên được đỉnh núi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy một con hổ ẩn sau làn sương khói mờ ảo. Nàng còn chưa kịp hét lên, con hổ đãphi tới, đè lên người nàng, răng nanh sắc bén muốn ngoạm cổ nàng, nàng thậm chí có thể cảm nhận được máu mình đang phun ra……

không cần…….. Nàng ra sức lắc lắc thân mình, bị hổ cắn vào cổ họng, rốt cuộc không nhịn được khóc thét lên.

Sau một tiếng hét to, đột nhiên mở mắt choàng tỉnh dậy, Phi Yến ngồi dậy, liều mạng thở hổn hển.

Nhưng ngay sau đó, hô hấp của nàng như ngừng lại, mắt phượng mở to, hình về bóng đen bên cạnh: Là ai!

Vừa định hô to, lại ngửi thấy mùi thảo dược quen thuộc, hôm nay nàng chạy sau Kiêu vương, mùi hương này luôn quanh quẩn bên mũi. Mới vừa rồi bị bóng đè, tâm tình chưa ôn hòa, cho nên ngữ khí rất ác liệt: “ Kiêu vương! Ngài tự tiện vào khuê phòng của nữ nhân như vậy sao?”

Vừa dứt lời, Phi Yến cũng cảm thấy sự khác thường, đột nhiên tỉnh ngộ, nơi này là phòng khác của Kiêu vương phủ, không phải khuê phòng của nàng. Tuy rằng Kiêu vương này cư xử như vậy không được nhưng tại nàng ngủ không đúng chỗ, đúng là không có tiền đồ đi mắng Kiêu vương ngay tại phủ của hắn.

Bị Phi Yến lớn tiếng khiển trách, Kiêu vương cũng không có tức giận, chỉ bình thản giải thích: “ Uất Trì tiểu thư ngáy quá nhiều, bổn vương thấy hơi khó chịu”.

Phi Yến bị lời này của hắn nhất thời khẽ biến sắc, nàng cũng không có thói quen ngáy ngủ bao giờ, chẳng lẽ do quá mệt, ngáy cũng không biết sao?

Lúc này sắc trời tối lại hơi lạnh, nhưng bên trong còn có chút u ám,cung nữ từ bên ngoài vào, mang mấy cốc dầu hạc minh thắp sáng, Kiêu vương nhìn khuôn mặt trắng thuần thêm một chút hồng hồng, gương mặt đỏ bừng cùng môi mọng…….

Kiêu vương không nhịn được nheo mắt lại, chậm rãi ngồi lên ghế, tay vịn vào thành ghế, nhẹ nhàng nắm các ngón tay lại.

Vị hành động của Kiêu vương làm dọa sợ, lại tiêu tan hết buồn ngủ, Phi Yến sửa sang lại tóc tai cùng quần áo, chạy xuống trước mặt Kiêu vương thi lễ: “ Dân nữ không biết mình sẽ ngủ, vừa rồi mới tỉnh nên có chút hồ đồ, mong Kiêu vương thứ tội. Dân nữ tạ ơn Kiêu vương đã cứu muội muội”.

Hoắc Tôn Đình ngồi trên ghế tiếp nhận thị nữ đưa trà, uống một hớp nói : “ không cần cảm động đến mức rơi nước mắt, việc bổn vương làm trước giờ đều có điều kiện”.

Phi Yến nghe được ngẩng đầu nói : “ Kiêu vương vốn dĩ đã tôn quý như thế, có cái gì phải trao đổi với dân nữ?”

“ Bổn vương gặp phải chuyện hôn nhân không được tốt, mong cô nương giúp bổn vương đỡ khó xử”.

Uất Trì Phi Yến chau mày, cúi đầu nói : “ Dân nữ chỉ là người bình thường, việc hôn nhân của bổn vương là quốc gia đại sự, dân nữ là nữ tử nhỏ bé không thể xen vào, chỉ sợ lần này việc của Kiêu vương là trèo cây tìm cá ( sai phương hướng, vô ích)”.

Kiêu vương nói : “ Uất Trì tiểu thư quá khiêm tốn rồi. Bởi vì phải cứu tiểu thư Kính Nhu của quý phủ, lại vô cớ xuất binh, lại thêm lời nói dối, chưa kịp xoay chuyển cục diện thì phụ hoàng lại nói cùng Uất Trì tướng quân là bạn xưa cũ, lúc xưa cũng đã gặp tiểu thư đoan trang đúng mực, nhất thời hoài niệm, liền mở miệng đồng ý cho nàng đến phủ, trở thành sườn phi của Kiêu vương phủ……….”

Uất Trì Phi Yến nghe thế, liền đứng vọt dậy, đôi mắt to tròn mở to, tận lực bình tĩnh nói : “ Ý của Kiêu vương là gì? Cưới dân nữ làm phủ làm thiếp, có thể giải trừ hôn sự cho Kiêu vương sao? Vì sao khôngnói rõ với hoàng thường, cố tình ủy khuất cho ngài phải cưới một dân nữ bán cháo bình thường làm vợ?”

Kiêu vương thấy Phi Yến vô lễ, cũng không tức giận, chỉ rũ mắt xuống, ngón tay xoay xoay chiếc trà, nhìn lên ngọn đèn mông lung, thật sâu mới nói : “ Tóm lại là cưới vợ, bổn vương nói năng không tốt, từ nhỏ Nhã Tịnh đã có dung mạo xuất chúng, tính tình dịu dàng, phải có một phu quân xứng đáng, bổn vương…….. không muốn biểu muội chậm trễ hôn sự”.

Nếu là thay đổi người bên cạnh, sợ không khác nào là hòa thượng, Phi Yến hận mình không nghe tỉ mỉ. Kiêu vương này ở chiến trường trúng độc, thân thể không được tốt. Nhưng cho dù được coi là Diêm La tái thế, lại rất thương hoa tiếc ngọc, có thể đau lòng vì biểu muội Nhã Tịnh, không muốn chậm trễ hôn sự của nàng, lại không thể nói mình đã mất đi bản năng của nam nhi, đó là vì cứu muội muội Kính Nhu của nàng, không tiếc cùng Thẩm gia vạch mặt kẻ rõ ranh giới, mượn việc này để từ hôn.

Việc của Kiêu vương thật phong phú, Phi Yến là một cô nương thanh thuần chưa cưới gả lại phải dính vào Kiêu vương này.

Nàng chỉ cười lạnh nói : “ Xin cho dân nữ vô lễ, việc này của Kiêu vương, dân nữ không làm được”. nóixong liền chuẩn bị cáo lui.

“ Uất Trì tiểu thư phẫn nộ như vậy, không hề nghĩ đến việc bổn vương đã cứu ngươi một mạng sao, hay không phải trong lòng đã có người?” Vương gia đột nhiên đổi giọng, không rõ sắc mặt.

Khi nói chuyện, Kiêu vương đã đứng dậy, đi tới bên cạnh Phi Yến, nắm lấy cổ tay nàng nói : “ Nếu không nói xem, vị công tử trong lòng cô nương là ai? Để bổn vương đi tìm hắn giải thích một vài chuyện nhỏ”.

Phi Yến tránh không được bàn tay hắn, chỉ có thể tức giận trừng mắt nói : “ Phi Yến không có người trong lòng, chỉ không quan tâm tới nam tử, đã thề đời này không lấy chồng! Kiêu vương làm như vậy, không phân rõ phải trái, ỷ mạnh hiếp yếu, bây giờ nghĩ lại, làm sao Kính Nhu tự nhiên đi chọc tên Thẩm Khang vô liêm sỉ kia được, có khi mọi chuyện từ Kiêu vương mà bắt đầu thì có đó?”

Kiêu vương hơi nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu: “ Bổn vương 17 tuổi đã theo cha chinh chiến, giết chết bao nhiêu địch, vào sinh ra tử, không phải vì nghĩ sẽ có tương lai tốt đẹp, hô phong hoán vũ, làm sao muốn chọc ghẹo con gái nhà nào? hiện tại làm vậy có gì sai?”

Ánh mắt của Uất Trì Phi Yến thực sự không thể mở lớn được nữ, Hoắc Tôn Đình này tuy có vẻ ngoài anhtuấn cùng trầm ổn, nhưng càng tiếp xúc, càng phát hiện, người này không biết phân biệt phải trái đúng sai!

Kiêu vương càng được đà, nắm chặt tay nàng, cau mày vuốt ve: “ Thân là nữ tử, sao da lại thô ráp vậy, quả nhiên là khác biệt với Nhã Tịnh, khó có thể cưới gả cho ai……”

Quả nhiên Phi Yến bừng lửa giận, trong lòng chỉ ảo não sao năm đó không bắn chết tên đệ nhất vô liêm sỉ này đi.

“ Chiến đấu hăn hái sao? Nhị điện hạ có nói quá không? Chắc các tướng sĩ không có nhiệt huyết chiến đấu chắc? Nếu không có bọn họ thì làm sao có thể xoay chuyển tình hình? Đương nhiên cũng do là Kiêu vương anh dũng bảo vệ, lại thêm có chút may mắn……”

Thấy nàng không phục, Kiêu vương nói : “ Nếu như vậy, bổn vương cho ngươi cơ hội, nếu ta bảo vệ cho Uất Trì phủ, thế nào? Chúng ta một lần nữa phân thắng bại, nếu ngươi có thể thắng, bổn vương cũng nguyện chịu thua, tha cả nhà Uất Trì ngươi; nhưng nếu ngươi thua, mong Uất Trì tiểu thư giải quyết ưu phiền của bổn vương”.

Uất Trì Phi Yến hít sâu một hơi, nàng có thể cảm thấy bị vị vương gia này lợi dụng triệt để rồi. Tuy rằng Uất Trì là một gia tộc nghèo khó, tựa như tên hoàng tử này nói, nếu hắn đang có thế mạnh, thì mình làm sao nói từ “ không” được. Chỉ mong nhị hoàng tử có chữ tín, đừng chơi xấu như chơi cờ.

Vì thế liền gật đầu đáp ứng.

Lại một lần nữa, Uất Trì Phi Yến cảm giác Hoắc Tôn Đình đang nắm mọi việc trong lòng bàn tay vậy.

Nếu như lời nàng nói, bàn cờ như một chiến trường, Kiêu vương chơi cờ như đang dùng binh, am hiểu binh pháp, cho nên cũng am hiểu cách mai phục. Nếu đã vậy, vậy thì ngay từ đầu sẽ phá vòng vây của hắn, làm hỏng bố cục.

Nếu thuận lợi như lời nói, thì trong một nén nhang chắc chắn sẽ kết thúc. Tiệm cháo bị phá hỏng, còn phải tu bổ, hôm nay không thể buôn bán nhưng cũng không thể kéo dài được lâu…..

Ngay lúc đang suy nghĩ miên man, Kiêu vương ăn ngay quân cờ tử của nàng, trong lòng Phi Yến khôngkhỏi ngạc nhiên, tập trung nhìn vào, nàng đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan……. Làm sao có thể?

Thời gian ngắn ngủi như thế, vì sao tài nghệ đánh cờ của Kiêu vương lại tăng mạnh, thoáng cái đã thay đổi cả một nước cờ? Lần trước, nàng sợ Kiêu vương thua thảm mà cố ý làm lòng, kéo dài thời gian thắng. Nhưng lần này cho dù nàng toàn lực ứng phó, dĩ nhiên nháy mắt liền rơi vào thế yếu.

Kiêu vương thong dong nhìn nàng chết dần, sắc mặt như nước, đối với sắc mặt trắng bệch của Phi Yến nói : “ Từ ngày tạm biệt, đã hơn tháng, bổn vương đều đặn mỗi ngày học đánh cờ, không ngày nào không học. Phi Yến cô nương, người khác thắng có thể do tổ tông phù hộ, nhưng bổn vương thắng, chưa bao giờ vì có vận khí tốt! Nàng, nguyện vào phủ không?”

Hôm đó, thánh chỉ truyền đến mọi nơi. Tề đế vì công bằng, nhị điện hạ cùng Thẩm Khang phạt 50 trượng, hai người vì việc tư làm rối loạn Đại Lý Tự, Thẩm Khang bị bãi chức, nhị hoàng tử Hoắc Tôn Đình một năm không có bổng lộc.

Ngoài việc công bố trên triều còn có một thánh chỉ khác, thánh thượng vì thương nhớ tớ tình nghĩa ngày xưa với Uất Trì tướng quân, đặc phong huynh trưởng của tướng quân phong tước quan hầu, khôi phục chỗ ở của hầu tước ( đứng thứ hai trong ngũ tước), ban thưởng quần áo trang sức quý giá, con gái Uất Trì tướng quân là Uất Trì Phi Yến, được gả làm sườn phi của nhị điện hạ, ban thưởng nhiều vàng bạc.

Mọi người đều biết thánh thượng đã chấp nhận hôn sự của nhị điện hạ cùng thiên kim tiểu thư nhà quốc cữu, những vẫn chưa ban thánh chỉ, nhưng không ai ngờ, lại sắc phong một vị nữ tử ở triều cũ, thánh chỉ sắc phong chính phi kia, như đá chìm xuống đáy biển vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.