Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 7: Chương 7: Ngoài ý muốn




Dịch: mafia777

Thầy Tôn nghĩ nhiều quá rồi.

Sau khi lên xe, Tôn hoa khôi căn bản không có cơ hội ở chung với Trần Nặc.

Mấy nữ sinh lôi kéo Tôn hoa khôi chen vào một cái giường cứng trong xe.

Mà anh Tình nguyện viên Trần Nặc thì đi theo sau thầy Lưu vào một khoang xe lửa khác.

Thời buổi này còn chưa có đường sắt cao tốc, chỉ có thể ngồi tàu tốc hành truyền thống.

Loại xe lửa này có tên là tốc hành, nhưng thật ra cũng không có nhanh như tên của nó.

Từ Kim Lăng đến Diên Biên, phải mất một ngày một đêm.

May mắn công ty giáo dục vì muốn quảng bá kiếm danh tiếng cho lần hoạt động này, nên cấp kinh phí không ít, không có để cho mọi người ngồi ghế ngồi cứng, mà đều có vé nằm giường cứng.

Vốn dĩ hoạt động này là lấy danh nghĩa giao lưu giáo dục, nếu để cho một đám nhóc choai choai ngồi ghế cứng một ngày một đêm, vậy chẳng phải là thành ngược đãi rồi sao.

Huống chi còn có lãnh đạo sở giáo dục đi cùng.

Mặt mũi vẫn phải cho nha.

Đương nhiên, về phần lãnh đạo, hiển nhiên là nằm giường mềm rồi.

“Bạn học Tiểu Trần à, đi đun một ít nước đi, sau đó thu dọn mấy bọc hành lý trên hành lang. Trong bọc của ta có một cái máy ảnh đấy, lúc ngươi di chuyển nhớ cẩn thận. Đừng có làm rớt!” Thầy Lưu trực tiếp trên giường cứng, bắt đầu sai khiến Trần Nặc.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tử này đã nằm trên một cái giường cứng khác, đang từ trong ba lô lấy ra một quyển tiểu thuyết, bắt đầu lật.

“Này? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”

Trần Nặc để quyển sách xuống, mỉm cười nhìn thầy Lưu: “Thầy Lưu. Em tới để du lịch, không phải đến để làm ô sin. Thầy có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”

“...” Thầy Lưu nghẹn họng: “Em?! Em là tình nguyện viên, ý nghĩa của tình nguyện viên chính là...”

“Thầy Lưu, chi phí của chuyến đi này em đã đưa cho thầy, nếu thầy không hài lòng, thầy có thể viết hóa đơn cụ thể cho em không? Nếu không... Thầy cũng có thể nói chuyện với thầy trưởng đoàn, trạm sau đá em ra khỏi đoàn trao đổi, em sẽ xuống xe trạm kế tiếp, tự mình trở về trường?”

“... Thằng nhóc, mày đủ ác đấy!”

Đuổi người là không thể đuổi rồi.

Chi phí của học sinh chung với đoàn lữ hành, cho dù học sinh có gây sự phá phách, trường và thầy cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn trông coi... Bất luận thế nào, cũng không thể đuổi một đứa bé ra khỏi đoàn tha hương nơi đất khách quê người, để nó tự kiếm đường về nhà.

Đừng nói là thầy Lưu làm công này, cho dù là sếp của hắn đến cũng không dám làm vậy, hiệu trưởng tới cùng không dám.

Huống chi bên trong đoàn còn có lãnh đạo sở giáo dục, nếu dám làm ra loại chuyện nhân tâm công phẫn như vậy, thì chuyện cải cách cũng không cần làm nữa. Nếu ngược đãi học sinh như thế, đơn xin mở trường tư thục cũng có thể trực tiếp bị bác bỏ!

Nhìn thầy Lưu nghẹn họng nói không ra lời, Trần Nặc rất ôn hòa mỉm cười: “Chớ nóng giận, thầy Lưu à, đều là đi ra ngoài, em bỏ tiền, thì em tới để du lịch. Đạo lý này, đổi lại là ngài, cũng sẽ nghĩ như vậy phải không. Mọi người ở chung hòa thuận, thế nào?”

Nói xong Trần Nặc lấy từ trong túi ra một gói Ngọc Khê, ném cho thầy Lưu.

Cơn giận của thầy Lưu lúc này mới hơi dịu bớt, lẩm bẩm rút ra một điếu thuốc. (Chớ hoài nghi, xe lửa thời này mở cửa sổ là có thể hút trộm đó)

Mới hít một hơi, loại hương vị cay nồng xé cả họng kia liền khiến tâm tình thầy Lưu sụp đổ rồi!

WTF!

Lúc cầu người thì vẻ mặt tươi cười đưa tiền. Lên thuyền rồi thì liền trở mặt!

Vậy cũng thôi đi!

Mẹ nó, thuốc lá quăng ra, vậy mà là hàng giả!!!

Còn là người sao!!

EQ Trần Nặc đương nhiên sẽ không thấp như vậy, hắn chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của thầy Lưu, để trải đường cho mấy ngày sắp tới.

Một ngày một đêm ngồi xe lửa kỳ thật cũng không có gì để nói, cũng không thể nào phát sinh được chuyện tình kiều diễm màu hống phấn gì với Tôn hoa khôi được...

Mười mấy học sinh và 7~8 giáo viên của đoàn đều chen chúc trong xe, líu ríu khắp nơi, nào có nhiều giấc mơ màu hồng như vậy để phát sinh.

Thời điểm tới được Diên Biên đã là đêm khuya, Tôn hoa khôi chưa từng phải ngồi xe lửa đi xa như vậy, lúc xuống xe hai chân đã có chút run run. Trong lòng không khỏi oán hận vô cớ: Mình bị chạm dây thần kinh sao, tham gia vào đoàn này... Là vì thằng kia? Thế nhưng hắn có lẽ cũng không biết…

Mới nghĩ tới đây, đã thấy Trần Nặc nhanh nhẹn nhấc bọc hành lý bên người Tôn hoa khôi. Cô bé còn chưa có phục hồi tinh thần, thì trong tay đã bị đút một lon Coca.

Quay nhìn lại, Trần Nặc đã bước đi trước.

Hết khổ hết khổ rồi!

Nháy mắt đã hết khổ rồi!

Nhìn bóng lưng Trần Nặc, khóe miệng Tôn hoa khôi nở một nụ cười mỉm, rồi mở lon coca ra uống một ngụm.

Ừm, ngọt!

·

Toàn bộ quá trình đều lọt vào mắt thầy Lưu, lão bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Cái gì mà đóng tiền du lịch chứ, thằng cờ hó này là tới tán gái!!!

Nhưng hai giờ sau, hắn liền minh bạch mình đoán sai rồi!

·

“Cái gì!!! Ngươi muốn rời đoàn?!!” Thầy Lưu kinh hô một tiếng.

Đây là một phòng tiêu chuẩn cho hai người, thầy Lưu và bạn học Trần Nặc ở chung.

Nhà trọ gần trường tuy hơi đơn sơ chút, nhưng cũng coi như là sạch sẽ an toàn.

“Đúng vậy, thầy nghĩ cách giúp em che giấu nhé, dù sao cũng chỉ cỡ bốn ngày.”

“Bốn ngày!!!” Giọng thầy Lưu lại lớn thêm hai bậc! Hắn hung dữ trừng mắt Trần Nặc: “Không có khả năng! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Rời đoàn? Bốn ngày? Xảy ra chuyện gì ta làm sao có thể gánh được trách nhiệm này! Ngươi muốn hại chết ta à?!”

Trần Nặc nghiêm túc nhìn thầy Lưu, sau đó yên lặng móc ra một cái điện thoại di động.

Alcatel.

Đây là chiếc điện thoại di động second hand mà Trần Nặc mua được ngoài thị trường với giá 200 tệ.

Đừng nghi ngờ, chính là rẻ như vậy đấy, đầu năm nay, Alcatel cũng xem như là hãng điện thoại nổi danh, hơn nữa giá thành không cao, thời điểm mua máy mới cũng chỉ có 600 tệ, lại còn được hỗ trợ 100 tệ phí dịch vụ.

Trần Nặc mở ra một bản ghi âm:

“Thầy Lưu, chi phí của chuyến đi này em đã đưa cho thầy, nếu thầy không hài lòng, thầy có thể viết hóa đơn cụ thể cho em không? Nếu không... Thầy cũng có thể nói chuyện với thầy trưởng đoàn, trạm sau đá em ra khỏi đoàn trao đổi, em sẽ xuống xe trạm kế tiếp, tự mình trở về trường?”

“... Thằng nhóc, mày đủ ác đấy!”

Đoạn ghi âm phát xong.

Thầy Lưu biến sắc!

“Oắt con ngươi lừa ta!!!”

Trần Nặc mỉm cười.

“Oắt con, ngươi cho rằng với cái bản ghi âm rách nát này của ngươi, thì ta...”

Trần Nặc mỉm cười.

“Ta hòng dọa ta! Có tin hiện tại ta sẽ báo chuyện ngươi muốn rời đoàn hay không!”

Trần Nặc mỉm cười.

“Ngươi đừng làm bậy! Loại chuyện lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận này, đối với ngươi và ta đều không có chỗ tốt gì...”

Trần Nặc lại mỉm cười.

...

“Bạn học Tiểu Trần, ta tìm được công việc này cũng không dễ dàng gì, ngươi đừng có hại ta có được không?”

“Nếu ngươi thật sự muốn ra ngoài chơi, ngươi có thể ra ngoài đi dạo, buổi tối lên phố đi bộ, ăn chút quà vặt, ngươi thấy có được không?” Thầy Lưu cắn răng một cái, từ trong ví tiền lấy ra 100 tệ tiền mặt: “Muốn ăn gì thì ăn, ta mời. Ngươi đừng có quậy nữa, nhé, bạn học Tiểu Trần.”

Trần Nặc nhận tiền, bỏ vào trong túi tiền của mình.

Sau đó…

Tiếp tục mỉm cười.

“Ngươi mềm không được, cứng cũng không ăn đúng không!!! Nói chuyện nhẹ nhàng không muốn, cứ bắt ta phải dùng vũ lực phải không?!”

Trần Nặc thở dài.

Một phút sau, nhân viên Lưu bị giẫm lên đầu, nằm trên mặt đất cầu khẩn: “Ta sai rồi, bạn học Tiểu Trần, ngươi bỏ qua cho ta được không, van ngươi đấy!”

Trần Nặc thu chân về, nâng lão Lưu lên, vịn hắn ngồi xuống, còn có ý tốt giúp hắn vỗ vỗ bụi trên người.

“Thầy Lưu à, cần gì phải vậy chứ. Em không phải đang thương lượng với thầy à, em chỉ muốn thông báo việc em muốn rời đoàn. Về chuyện che dấu, em tin tưởng thầy có thể làm được, biện pháp dù khó nhưng nhất định sẽ có!” Trần Nặc cười nói.

“Cảm giác tồn tại của em trong đoàn cũng không cao, từ lúc theo đoàn xuất phát, toàn bộ hành trình em vẫn luôn cố ý chỉ ở chung buồng với thầy, cũng không ra ngoài nói chuyện với các bạn học. Không phải chém gió chứ hiện tại rất nhiều bạn học cùng thầy cô trong đoàn, đều không để ý tới việc có một người như em trong đoàn.”

Vậy... vậy cũng không được! Mỗi ngày đều cần điểm danh.”

“Thầy tìm đại cái cớ đi, dù sao điểm danh cũng không phải do thầy báo cáo nhân số sao. Nếu có người hỏi em, thầy tìm đại cái cớ, nói thầy bảo em ra ngoài mua đồ rồi.” Trần Nặc rất ôn hòa vỗ vỗ bả vai thầy Lưu, mỉm cười nói: “Được rồi, em đi đây, phần còn lại nhờ thầy rồi.”

“Cái gì? Hiện tại đi rồi?!” Thầy Lưu nhảy dựng lên.

Sau đó hắn trơ mắt nhìn Trần Nặc kéo cửa đi ra ngoài.

“Cố gắng lên, thầy Lưu.”

“...”

Phù phù, lão Lưu ngồi xụi lơ trên ghế sô pha.

Bạn học Trần Nặc à, những công việc liên quan đến ngươi, một cái ngươi cũng chưa làm đó!

·

Lúc xuống lầu, Trần Nặc lại gặp Tôn hoa khôi cùng với những nữ sinh khác tại cầu thang.

“Cậu đi đâu vậy? Mấy thầy nói lúc nghỉ ngơi cần phải đợi trong nhà trọ, không cho phép ra ngoài.” Lúc Tôn hoa khôi nói chuyện, có chút hất cằm lên.

“Tui ra ngoài đi WC.”

“Hả? Trong phòng không phải có toilet sao?”

“Thầy Lưu bị tiêu chảy, chiếm mất toilet rồi, tui đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh công cộng.”

Trần Nặc nói xong, nhanh chóng vẫy tay rồi đi xuống lầu.

Tôn hoa khôi nghẹn lời, một câu cũng không kịp nói ra, thì đã không nhìn thấy bóng lưng rồi.

Được rồi, vốn muốn hỏi hắn ngày mai có đến xem chúng ta luyện tập không, được rồi, ngày mai lại nói sau.

Tôn hoa khôi ngây thơ thầm nghĩ.

36 giờ sau.

Tại biên giới Triều Tiên và Hàn Quốc.

Ánh đèn pha quét qua, một bóng người nhanh chóng khom người xẹt qua mặt đất. Sau đó đứng núp vào một góc, yên lặng chờ đợi.

Sau khi chờ tới khi đèn pha kế tiếp quét qua, bóng người bật lên một cái, liên tiếp di động hình rắn cộng thêm vài động tác chiến thuật, chạy như điên mấy chục mét, cuối cùng nhảy phốc một cái, nhào vào hàng rào dây thép ở phía trước.

Trần Nặc thở ra một hơi, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng nhẩm đếm.

Đếm tới 30, xác định bốn phía không kinh động tới ai.

Vừa rồi thật sự có chút nguy hiểm.

Tuy đã cẩn thân hết sức, nhưng vẫn thiếu chút nữa bị trạm gác ngầm phát hiện.

Sau khi Trần Nặc đánh gục trạm gác ngầm kia, còn thuận tay lấy được cây súng lục của đối phương. Súng trường thì cũng bị hắn tiện tay tách thành linh kiện.

Trần Nặc có chút bất mãn với tố chất thân thể hiện tại của mình.

Dù sao cũng là thiếu niên 17 tuổi, không có trải qua rèn luyện, cũng chưa dậy thì hoàn toàn. Sức mạnh và thể lực, tính dẻo dai và nhanh nhẹn đều kém không ít.

Bản thân hiện tại giống như một cái PC đời cũ nhưng lại mở full hiệu ứng hình ảnh game 3D,

Không chạy nổi nha.

Vừa rồi lúc đánh gục trạm gác ngầm kia, đối phương có hai tên lính, trong nháy mắt thân thể mình lại theo không kịp suy nghĩ, thủ pháp ra tay kém chính xác một chút, xém tí nữa sai lầm.

Mở ba lô, lấy ra cây kìm nhổ đinh từ bên trong, Trần Nặc vặn từng từng cái gai một trên dây thép.

Toàn bộ quá trình này, hai tay của hắn vô cùng ổn định, động tác không vội không gấp, nhưng hiệu suất lại cực cao.

Nếu giờ phút này có người trông thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy hoang đường đến cực điểm!

Đối phó với hai tên quân nhân tiền tuyến của khu vực biên giới quốc gia có mấy chục năm kinh nghiệm, dưới tầng tầng lớp lớp lưới sắt, một thằng nhóc mặc trang phục học sinh màu trắng xanh, đang dùng một loại thủ pháp lão luyện và lãnh khốc, vừa nhìn chằm chằm vào đèn pha đang quét qua, vừa nhanh chóng cắt bỏ lưới sắt!

Sau khi lưới sắt bị cắt bỏ thành một cái lỗ, Trần Nặc thở hắt ra, hắn vẫn rất bình tĩnh nằm yên tại chỗ chờ đợi khoảng một phút, sau đó lại chậm rãi bò dậy ra ngoài.

“Hướng sáu giờ, bãi mìn cuối cùng.” Hô hấp Trần Nặc có chút dồn dập.

Hắn lại có chút mệt rồi.

Từ trong ba lô lấy ra một thanh sô cô la nhét vào miệng, dùng sức nhai hết.

Hắn cần bổ sung một ít năng lượng và nhiệt lượng.

Bản đồ bố trí mìn của biên giới Nam - Bắc Triều Tiên đang nằm trong đầu Trần Nặc.

Điểm này không cần hoài nghi.

Đời trước, Diêm La đại nhân được toàn bộ thế giới phương Tây ca ngợi là “Kẻ thù của văn minh”, Nam Bắc Triều Tiên cũng chính là khu vực chiến lược trọng điểm mà các thế lực khắp thế giới đều muốn tranh đoạt, hắn từng chấp hành nhiệm vụ ở đây không chỉ có một lần.

Bản đồ khu vực bãi mìn, sớm đã khắc sâu trong đầu rồi.

Thậm chí có thể nói, tại thời điểm năm 2000 hiện nay, độ khó đối với hắn mà nói còn thấp hơn một ít. Dù sao lúc này khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển như 20 năm sau, rất nhiều máy bay không người lái và thiết bị do thám từ xa còn chưa được bố trí tại đây.

Nhưng khu vực bãi mìn thì vẫn không thay đổi.

Những bãi mìn này mãi cho đến năm 2018 còn chưa có sắp xếp xong.

Nhưng trong khu vực bãi mìn vẫn có những thông đạo hẹp, một vài chỗ là công khai, một vài chỗ thì là bí mật.

Thông đạo bí mật, chính là để đặc công hai nước lẩn vào nhau khi xảy ra giao tranh.

Trần Nặc lựa chọn một “Thông đạo” bí mật mình nắm trong tay nhờ tình báo tuyệt mật kiếp trước.

Lối đi này, hắn từng sử dụng hai lần ở kiếp trước.

Đó là vào một ngày tháng một, lúc đêm khuya, nhiệt độ ngoài trời là âm hơn 10 độ.

Hơn nữa càng ngày càng lạnh hơn.

Mỗi lần Trần Nặc hô hấp, đều cảm thấy không khí băng lãnh như đâm vào phổi, đau nhức nhối.

Ngón tay vì chà sát trên mặt đất khá lâu nên đã có chút bị mài mòn. Găng tay vải mua trước đó sớm đã hỏng mất.

Thân thể của hắn tận lực dán trên mặt đất, hệt như một con thạch sùng thông thường, chậm rãi uốn éo, bò về phía trước.

Cái gọi là “Thông đạo vượt qua bãi mìn” này cũng không phải thật sự hoàn toàn không có mìn.

Mà là khu vực trống không bất quy tắc, luôn luôn sẽ có vài thứ chưa được dọn sạch.

Trần Nặc nằm rạp dưới đất, cố gắng bò về phía trước được chừng 40 phút, trên đường hắn còn nghỉ ngơi hai lần. Trong đầu thời thời khắc khắc đều phải giữ tập trung, còn phải âm thầm tính toán khoảng cách và phương hướng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ước chừng còn 30m nữa là sẽ thoát khỏi bãi mìn.

Nhưng mà... Mấy câu như không có gì bất ngờ xảy ra này, ừm...

Đinh!

Trần Nặc đã nghe bên tai một tiếng kim loại va chạm rất nhỏ.

Thân thể hắn lập tức căng cứng! Cả người duy trì động tác ban đầu, không chút động đậy!

Hắn tận lực để hô hấp của mình bình ổn trở lại, dần dần, hắn dường như cảm thấy bốn phía đều yên tĩnh trở lại.

Yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập!

Trần Nặc bắt đầu cảm nhận từng chút một về thân thể của mình, từng bộ phận đang dán trên mặt đất.

Cuối cùng hắn xác định, vị trí dưới đầu gối của mình, có cảm giác lồi lõm vô cũng nhỏ bé.

Sắc mặt Trần Nặc lạnh băng.

Hắn biết mình đã đạp phải mìn.

Giờ khắc này, thần kinh Trần Nặc tỉnh táo chưa từng thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.