Du Phức Nghi thấy Tư Mã Diễm chơi rất vui vẻ liền cao hứng cởi áo choàng, mũ cùng bao tay.
Đeo bao tay da chuẩn bị tự mình động thủ giúp hắn đắp người tuyết.
Tư Mã Duệ nhìn thấy, lập tức đem dây thừng ném qua một bên, chạy tới đoạt bao tay của nàng.
- Đem táo đỏ bỏ vô nồi xào một lần rồi nấu lấy nước, màu sắc nước trà sẽ diễm lệ.
Du Phức Nghi cũng không giấu giếm, trực tiếp đem “Bí kíp” nói ra, lại còn nghẹn chết người không sợ đền mạng, hào sảng nói:
- Nếu hoàng thượng thích uống, lúc người rời đi sai Triệu tổng quản đi thính phòng xách luôn nồi trà gừng cũng được, dù sao trong cung thần thiếp cũng không có ai thích uống, chỉ có mấy thái giám cung nữ thô sử vẩy nước quét nhà ngẫu nhiên sẽ uống một chén xua hàn khí, đổ đi sẽ rất đáng tiếc.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Tư Mã Duệ rầm rì nói:
- Sao có thể giống nhau? Miệng lưỡi ngươi sắc bén, mặc kệ là thua hay thắng, đều có một đống đạo lý, khiến cho trẫm bị á khẩu không trả lời được, nhưng bị ngươi nói toàn thân lại thoải mái, cùng người khác đánh cờ trẫm sẽ mệt rã rời, cùng ngươi đánh cờ trẫm chỉ hận tròng mắt không thể trừng lớn hơn nữa, yêu ngươi còn không kịp đâu.
Giả Nguyên Xuân cùng Giả Tích Xuân cũng như thế:
- Thì ra là như thế, thần thiếp đã hiểu.
Hắn lại cười hì hì nói:
- Phùng thị là tẩu tử của muội muội ngươi, còn là đường tỷ của Phùng sung hoa, như thế ngươi cùng Phùng sung hoa cũng coi như thân thích rồi, sau này ngươi chiếu cố nàng nhiều một chút, đừng giống như Lệ phi, không hiểu chuyện để người khác hại.
- Thần thiếp có tài đức gì, mà có thể chiếu cố người khác, không bị người khác hại, đã may mắn lắm rồi.
Chính là muốn cho hắn thấy thái độ của mình, phòng ngừa chu đáo.
Du Phức Nghi hừ một tiếng, tự tin tràn đầy:
- Du gia ta dòng chính chỉ có một mình huynh trưởng là nam đinh, nhân phẩm tài học của hắn không hề thua kém phụ thân, nếu hắn muốn ra làm quan, liền có thể đề danh kim bảng, cần gì hoàng thượng cho thần thiếp vinh quang?
Tư Mã Duệ liếc mắt khinh thường, giội nước lã nói:
- Huynh trưởng tốt của ngươi còn ở hải ngoại chăm sóc lão bà hài tử, trông cậy vào hắn? Không sợ rụng răng sao?
Du Phức Nghi hừ nói:
- Thì sao, không lẽ huynh trưởng của thần thiếp không làm quan, thì thần thiếp sẽ không trôi qua được? Nếu lưu lạc đến nông nỗi này, không cần người khác tới hãm hại, thần thiếp tự đem ba thước lụa trắng treo lên trên xà nhà là được.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Tư Mã Duệ có đáng tin hay không, cứ nhìn Lệ Phi là biết, đừng nói là không bảo vệ nàng, cho đến tận bây giờ cũng không bắt được tên đầu sỏ hại nàng sinh non để trị tội.
Hắn cũng chỉ xem Lệ Phi giống như bạn cùng chơi, cũng không để nàng ở trong lòng.
Nếu hắn thiệt tình hứa hẹn muốn bảo vệ ai đó, cũng có thể bảo hộ được, nhưng Du Phức Nghi có thể tin tưởng cái này gọi là “Thiệt tình” sao?
Đương nhiên là không thể, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
P/s bộ này vs bộ hầu môn ta ra hơi chậm ý>.< do k có nhiều time để edit. Gắng đợi ta nhé.