Bình Tĩnh Tiểu Thư

Chương 57: Chương 57




Thứ bảy bởi vì chỉ chẩn bệnh nửa ngày, cho nên buổi sáng trong ngoài phòng nhồi nhét đầy người. Mãi đến mười giờ hơn Vạn Tuế mới dùng cơ hội đi vệ sinh tranh thủ thời gian hít thở. Từ cửa hông toilet đi ra ngoài là đi thông với phòng cấp cứu, bình thường người lui tới đây không nhiều lắm. Hắn lo lắng tình huống của nàng, ăn xong bữa sáng cuối cùng cũng thành công khuyên nàng trở về ngủ, không biết tỉnh chưa.

Gọi điện thoại cho nàng, chuông đổ thật lâu, hắn đã muốn cắt máy, ai ngờ có người bắt máy.

” Alô .”

Một giọng nam say rượu khàn khàn còn chưa tỉnh truyền tới, Vạn Tuế cả kinh, vừa mới nói câu ” Gọi nhầm” thì cắt máy. Ai ngờ nhìn lại màn hình di động, thì rõ ràng là tên của nàng nha. Hắn xiết chặt điện thoại, lại gọi lại.

” A lô? Ai nha?” Lại là cái nam âm kia.

Vạn Tuế bình tĩnh hỏi: “Anh là ai?”

“A?” Người nọ tựa hồ thanh tỉnh một chút, “Anh gọi điện thoại cho tôi còn hỏi tôi là ai?”

“Anh xác định hiện tại anh là đang nghe điện thoại của chính mình?”

Bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm ‘ tít tút tít’, thật lâu sau đối phương ảo nảo nói: “Bác sĩ Vạn? Tôi là Hoắc Duẫn Đình, Đạm Dung điện thoại để quên ở bên trong xe của tôi, mà tôi thế nhưng mơ hồ cầm về nhà.”

Vạn Tuế hung hăng hít vào một hơi, đè nặng phẫn nộ: “Anh tối hôm qua rủ nàng vào quán rượu ?”

Hoắc Duẫn Đình cười khẽ hai tiếng: “Không biết là ai mời ai nha, tối hôm qua vẫn là tôi nâng nàng lên lầu đâu.”

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Vạn Tuế không nói hai lời ấn phím màu đỏ, ánh mắt trở nên dị thường lạnh. Lừa hắn nói cùng Linh Lung ăn cơm, thế nhưng lại cùng một người nam nhân uống say mèm. Nàng ở thời điểm say sưa, hắn còn ở nhà ngồi chờ!

Mang theo lửa giận ngập trời trở lại phòng, ngay cả bệnh nhi cũng đều giống như có thể cảm nhận được phẫn nộ của hắn, cư nhiên thực hợp tác không khóc, ngoan ngoãn để cho hắn kiểm tra xong.[TNN: tội nghiệp mấy bé. >,

Rốt cục cũng đến thời gian tan tầm, bệnh nhân đều đã đi hết, hắn mới cầm chìa khóa xe cùng với điện thoại, vội vàng rời đi bệnh viện.

Xe nhanh như điện chớp hướng tới phòng trọ của nàng chạy đi, hắn cấp bách muốn nghe giải thích. Vì sao muốn gạt hắn? Vì sao? Trong đầu càng không ngừng lặp lại vấn đề, là hắn đem nàng quản thúc rất nghiêm ? Hay là là hắn thật sự là thùng dấm chua quá lớn? Nhưng là mặc kệ cái nguyên nhân gì, nói chung chính là không đúng!

Mở cửa nhà nàng vọt vào, khắp trong ngoài tìm một lần, trong phòng không có người. Lúc này nàng đã chạy đi đâu? Nội tâm cả kinh, hắn lập tức gọi điện thoại đến công ty nàng.

Tiểu muội bảo hắn chờ, kia thật sự đi làm. Một lát sau, thanh âm của nàng nhẹ nhàng sâu kín vang lên.

” Anh tìm em?”

“Điện thoại của em đâu?” Hắn lửa giận ngập đầu liền hỏi.

Đạm Dung ngẩn ngơ: “Khả năng là quên ở nhà đi.” Trên thực tế nàng chợt cả kinh vừa mới nhớ lại giữa trưa hẹn hộ khách bàn bạc phương án, lúc ấy điện thoại không có ở bên người, nàng cũng lười tìm, thay quần áo lập tức đi làm.

“Làm sao vậy?”

” Em tối hôm qua…”

“Đạm tỷ…”

Cơ hồ đồng thời, bên kia cũng có người kêu tên của nàng. Nàng trả lời xong, sau đó đè nặng âm thanh nói: ” Em đang cùng hộ khách bàn chuyện, trước không thể nói chuyện cùng với anh nữa, xong xuôi rồi lại gọi cho anh.” Nói xong nàng vội vàng cắt máy.

Vạn Tuế một tay đem điện thoại ném trên sô pha, nặng nề ngồi xuống. Nội tâm mọi loại tư vị, cực kì khổ sở. Hắn hai tay che khuôn mặt, trong đầu suy nghĩ không rõ rốt cuộc chính mình làm sai cái gì, vì sao lại bị đối xử như vậy.

Nếu nàng có thể thẳng thắn, hắn cho dù có tức giận, cũng sẽ không ngăn cản nàng cùng Hoắc Duẫn Đình đi ra ngoài. Cố ý giấu diếm, còn uống rượu đến nỗi làm cho người ta nâng về nhà, loại tình cảnh như thế vô luận như thế nào hắn cũng không thể chịu nổi.

Càng nghĩ càng giận, hắn dùng lực đem đè lên di động bên dưới. Điện thoại hiên ngang hứng chịu rả rời tay chân, pin cùng vỏ phân tán.

*******

Vị hộ khách này rất khó tính, vốn là do Tam Kiếm đảm nhiệm thế nhưng ngày hôm qua Xà Thái Quân hạ lệnh muốn nàng tiếp nhận. Đạm Dung cố nén cơn đau đầu, từ từ phân tích làm cho đôi vợ chồng này hiểu rõ cách thức bố trí dây điện. Nói đến nước miếng đều khô cạn, nam chủ cuối cùng cũng muốn nàng đem vị trí dây điện trong bản vẻ nói rõ ràng.

“Người ta trong công trình đều là làm như thế này, dây điện cùng tổng điện sẽ tương thông với một công tắc hoặc chốt mở, đi đến mặt tường thế nào, hoặc là từ mặt tường đi đến những chỗ khác, đều có bản vẽ rõ ràng chi tiết, sao giống như các ngươi qua loa như vậy.”

Đạm Dung rất muốn nói với hắn, nhà của ngươi chỉ là một gian phòng bán hàng hóa nho nhỏ, thật sự không cần thiết cùng công trình công cộng đánh đồng.

Một gian phòng bố trí dây điện tương đối phức tạp, muốn đem dây điện thể hiện rõ ràng trên bản vẽ chi tiết phải mất bao nhiêu thời gian? Hơn nữa, người mà ngay cả mặt phẳng bản vẽ đều xem không hiểu, cho dù nàng có nói rõ ràng cỡ nào thì liệu bọn họ xem có hiểu không?

Theo thường lệ thì thi công, dây điện đều là ở hiện trườngcó thầy cả chuyên trách, hoặc là chủ nhà có yêu cầu gì thì đưa ra sau đó sẽ lại sửa chữa. Bản vẽ là điểm chết, chỉ có người chuyên trách mới có thể hiểu.

Xoa xoa hai bên huyệt thái dương, Đạm Dung đã lười giải thích lại, trước hết đáp ứng yêu cầu của hắn rồi tính sau. Nam chủ vừa mới nói xong, lại đến lượt nữ chủ. Nàng đem một đống hình ảnh ở laptop mở ra hé cho nàng ta xem.

Nữ chủ: “Tôi thích loại phong cách này, như vậy như vậy… Như vậy như vậy… Hiệu quả nhất định khi nhìn vào sẽ cảm thấy vẻ cao quý.”

Nam chủ: “Trang hoàng như thế tốn rất nhiều tiền,trang hoàng vô cùng đơn giản là được, Đạm tiểu thư cô không cần nghe lời của nàng.”

Nữ chủ: “Cái gì kêu không cần nghe ta? Phòng này tôi không có phần sao? Không được! Tôi nhất định phải trang trí xa hoa !”

Nam chủ: “Kia tiền là em bỏ hay là anh bỏ!”

Nữ chủ: ” Tiền của anh, em chiếm một nửa, em cũng có nói quyền!”

Đến cuối cùng, Đạm Dung an vị nhìn vợ chồng bọn họ cãi nhau.

Bị ép buộc mấy giờ như thế, sau đó vui vẻ đưa tiễn bọn họ đi đã là buổi chiều năm giờ. Đạm Dung khi trở lại trên ghế ở phòng khách, thân thể đã mệt đến không thể thở được.

Đột nhiên một chén nước xuất hiện tới trước mặt nàng, tiểu Chiêu ở bên cạnh nàng ngồi xuống.”Đạm tỷ, mệt chết đi a?”

Đạm Dung gương mặt mệt mỏi gật gật đầu, đây là tra tấn tinh thần, nàng sắp ngất.

Tiểu Chiêu đem ghế dựa kéo lại gần, nhỏ giọng nói: “Em nói này, đôi vợ chồng kia hôm kia cùng Tam Kiếm với Quân ca nói tới mười hai giờ đêm, em bị bắt tăng ca giúp tính dự toán. Bọn họ ý kiến phi thường không đồng nhất trí, luôn ầm ỹ đứng lên. Một đêm, cái gì cũng chưa xác định. Em đoán Quân ca là bị phiền đến đòi mạng, mới muốn chuyển cho chị.”

Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, làm không tốt liền chuyển cho nàng. Thường xuyên phải giúp việc thu thập cục diện rối rắm, nàng cũng mệt. Vừa rồi nghe qua, nàng nghĩ muốn rống bọn họ: Các ngươi có thể hay không thương lượng tốt rồi lại đến bàn bạc, đừng ép buộc thiết kế sư! May mà lập tức nàng bình tỉnh lại, có thể nào đối với hộ khách như vậy đâu? Thở dài, đại khái là gần đây tinh thần trạng thái quá kém, mới có thể cảm thấy bọn họ đặc biệt phiền.

“Được rồi, để cho chị nghỉ ngơi một chút, cám ơn trà của em.”

Tiểu Chiêu vỗ vỗ vai của nàng, rời khỏi phòng.

Đạm Dung ngồi đó ngốc một hồi, mới nhớ tới chính mình còn chưa có ăn cơm trưa, trách không được cả người như nhũn ra. Buổi tối muốn đến nhà hắn ăn cơm, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, nàng vẫy vẫy đầu, lại vỗ vỗ mặt, thanh tỉnh một chút. Đứng dậy trở lại bộ phận thiết kế gọi điện thoại cho hắn, mới vừa gọi liền nghe thấy giọng của hắn.

“Rốt cục có thể đi rồi?”

” Ừm.”

” Anh đã ở bên ngoài.”

Buông phone ra, sau đó nàng ẩn ẩn nhận thấy được ngữ khí hắn nói chuyện có chỗ không thích hợp. Thời điểm lên xe quả nhiên đúng như ý nghĩ của nàng, hắn thân hình cao lớn ngồi ở ghế điều khiển, sắc mặt nghiêm túc làm cho người ta không muốn nhìn cũng không được. Không biết lại xảy ra chuyện gì, buổi sáng ôn nhu như vậy, trải qua một ngày lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng hôm nay đã đủ mệt, không nghĩ lại đoán.

Lên xe, nàng khép lại hai mắt muốn chợp mắt. Xe đợi đã lâu không hề có động tĩnh, một đạo ánh mắt khiếp người thủy chung nhìn chằm chằm nàng. Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được, cũng không muốn mở ra mắt. Cuối cùng nàng thắng, thanh âm thật mạnh hạ xuống, tiếp theo thân xe chậm rãi chuyển động.

Qua một lúc lâu, ở thời điểm nàng cơ hồ muốn ngủ, hắn mới lạnh lùng cứng rắn mở miệng: ” Em tối hôm qua đi đâu?”

Phút chốc mở mắt ra, Đạm Dung chậm rãi xoay qua nhìn hắn. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ còn thật sự nhìn thẳng phía trước, chính là đáy mắt có dấu hiệu sắp nỗi bão táp lạnh lẽo kéo đến a.

” Anh muốn biết cái gì?” Nàng trấn định hỏi lại.

“Điện thoại của em ở đâu?”

Đạm Dung ninh mi suy nghĩ sâu xa một hồi, hoàn toàn không có ấn tượng.

” Buổi sáng không phải nói có khả năng ở nhà?”

Xe đột nhiên dừng đột ngột ở ven đường, lốp xe cùng mặt đất ma sát kịch liệt, truyền ra một tiếng tiếng vang chói tai bén nhọn.

Tay nắm lái gân xanh hiện rõ ràng, từ buổi sáng đến bây giờ, hắn cảm giác chính mình chưa từng trải qua phẫn nộ cùng hèn mọn như vậy. Nàng cùng một người nam nhân đi uống rượu, còn lừa hắn!

” Em xác định di động thực ở nhà? Không có ở trong tay mỗ nam nhân nào sao?”

Huyệt thái dương nhảy lên, không biết hắn là như thế nào mà biết được. Đạm Dung tự giễu cười cười: ” Anh nếu đã biết, vì sao còn muốn hỏi?”

“Bởi vì anh muốn em tự mình nói cho anh biết! Nói cho anh biết vì sao phải hoảng sợ! Có phải hay không cùng hắn thực có cái bí mật gì không thể nói cho ai biết? Gặp mặt nhất định không để cho anh biết? Vì sao phải cùng hắn uống rượu? Còn uống đến bất tỉnh nhân sự, để cho hắn nâng em về nhà?”

Đạm Dung nhìn cái miệng của hắn ba lầm mở ra hợp lại, mỗi khi hỏi xong một vấn đề, hai phiến môi liền gắt gao mân trụ. Đối với chất vấn của hắn, nàng thật sự không nghĩ trả lời. Bởi vì nàng tâm tình phiền muộn, bởi vì nàng không vui, cũng vì nàng muốn phát tiết. Nói không rõ, có lẽ hiện tại là cái cơ hội, buông tay đi.

“Xin đừng một mặt chỉ trích tôi, anh ngày hôm qua cũng không phải cùng một nữ bác sĩ ở trong phòng ấp ấp ôm ôm sao? Kỳ thật mọi người cũng đều như vậy, đừng đem tôi nói tùy tiện như vậy, như vậy sẽ làm anh không có vẻ thanh cao bao nhiêu.”

” Em nói cái gì?” Hắn mạnh mẽ nắm lấy cằm của nàng, gương mặt dữ tợn.

“Đem mọi chuyện nói rõ ràng!”

Đạm Dung một phen bỏ ra tay hắn, xoa xoa cái cằm đau nhức, lạnh lùng nói: “Theo ý tôi thời điểm không thấy anh, cũng không biết anh cùng nữ nhân khác có bao nhiêu tiếp xúc thân mật. Anh chính mình cũng là như vậy không bị kiềm chế, xin không cần nói tôi như thế!”

“Vậy em là thừa nhận, cùng hắn có quan hệ!”

” Bác sĩ Vạn!” Nàng đóng nhắm mắt lại, vô lực phun ra một câu: “Nếu cả hai đều không tín nhiệm nhau như vậy, không bằng chia tay đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.