Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 2: Chương 2: Họa phúc chẳng hay một mình vào hang cọp - Bạn thù không rõ bảo kiếm đấu kim đao




Phương Khánh chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe tiếng ối chao vang lên liên tục, ngoại trừ Mạnh Cơ, bốn hán tử bao vây thiếu nữ áo trắng đều đã ngã sóng soài xuống đất. Mạnh Cơ tranh được hai mảnh ám khí hoa mơ, lớn giọng khen rằng: “Tán Hoa nữ hiệp, tiếng đồn không ngoa!”

Nói vừa xong bốn đại hán ấy cũng nhảy bật dậy, trên tay mỗi người đều dính một mảnh ám khí, đồng thanh nói: “Đa tạ nữ hiệp đã nương tay, chúng tôi đã phục!”

Té ra bốn người này đều bị thiếu nữ dùng thủ pháp Thiên Nữ Tán Hoa đánh trúng huyệt đạo, ám khí phóng đến rất nhanh, nhưng khi chạm vào người thì rất nhẹ, chỉ cảm thấy tê rần chứ chẳng bị thương nặng, rõ ràng là đã cố ý nương tay.

Nàng ta mỉm cười nói: “Té ra các người đã biết lai lịch của ta, vậy ngân lượng của vị bằng hữu này có thể trả được chưa?”

Mạnh Cơ chỉ vào thạch động, nói: “Nữ hiệp đến thật không đúng lúc, sáng nay ngân lượng đã được chuyển đi”.

Thiếu nữ ấy sầm mặt, định lên tiếng hỏi thì Mạnh Cơ lại nói: “Làm phiền nữ hiệp đi thêm một chuyến nữa, chúng tôi đã chuẩn bị khoái mã. Phương đại nhân, đêm qua đã làm ngài sợ hãi”.

Phương Khánh đỏ mặt, thiếu nữ lại nói tiếp: “Đã như thế, ta phải đến gặp Trại chủ của các người. Nào, chúng ta đi thôi!”

Mạnh Cơ huýt một tiếng sáo, ở sau núi có người dắt mấy thớt ngựa ra, thiếu nữ áo trắng nhảy lên lưng ngựa, chẳng nói lời nào thì chạy theo bọn họ. Đường núi gập ghềnh, dốc nghiêng thoai thoải, ngồi trên lưng ngựa tựa như cỡi mây, Phương Khánh tuy là con nhà cung mã, cũng cảm thấy kinh tâm động phách, mấy thớt ngựa đều là những lại chiến mã đã được huấn luyện, cứ phóng qua khe suối tựa như đất bằng.

Chạy một hồi thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Mạnh Cơ vung roi vỗ lên lưng ngựa, nói: “Bên dưới chính là Nhạn Môn quan, Đinh đại tổng binh sáng mai sẽ phát quân hưởng, chắc bây giờ đang lo lắng lắm!”

Phương Khánh nghe thế thì thất kinh, hỏi: “Chúng ta đã qua khỏi Nhạn Môn quan ư? Các người... các người chẳng phải là thủ hạ của Kim Đao trại chủ ư?”

Mạnh Cơ nói: “Có ngân lượng là được, cần chi phải hỏi nhiều!”

Phương Khánh lo lắng thầm nhủ: “Tên Kim Đao lão tặc này chưa bao giờ cướp quân hưởng, không biết lần này tại sao lại phá lệ? Đã từng nghe Kim Đao lão tặc là một tên cường đạo chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, bọn Thát Tử Mông Cổ và quan quân đại Minh đều không dám vuốt râu hổ của y, nếu y đã có cướp quân hưởng này, dù cho mười vạn đại quân cũng chưa chắc lấy được, chuyến đi này chỉ e lành ít dữ nhiều”.

Đi được một hồi đột nhiên thấy trước mặt là ruộng lúa bằng phẳng, có người đang cầy cấy, vừa mới thì còn tưởng là chốn thế ngoại đào nguyên, chứ không phải là sào huyệt của kẻ cường địch đã làm khiếp vía cả Hồ lẫn Hán! Đoàn người ngựa cứ tiến thẳng về phía trước theo con đường núi, hai bên đường núi chốc chốc lại có bóng người đánh cờ hiệu, không bao lâu đã đến trước sơn trại.

Nhà cửa trên núi nối liền nhau dựa trên thế núi, che chắn cho nhau, trông rất khí thế. Phương Khánh lo lắng muôn phần, xuống ngựa đi vào cùng với Mạnh Cơ và thiếu nữ áo trắng. Có người dắt đến trước đại trại, chỉ nghe một tiếng chuông vang lên, tiếp theo là tiếng trống và tù và, cửa trại mở ra, hai toán người đứng xếp hàng chờ đón, đao thương đều sáng quắc, khô giáp chỉnh tế, thiếu nữ áo trắng mỉm cười, bình tĩnh bước qua rừng khí giới ấy, Phương Khánh thì lo lắng, nhưng cũng đánh liều bước theo thiếu nữ áo trắng vào trong sảnh đường.

Trong đại sảnh đã bày sẵn ghế, nhưng không có người ngồi, thiếu nữ áo trắng bực bội hỏi: “Lão trại chủ của các người đâu?”

Mạnh Cơ mỉm cười, chỉ thấy hai đại hán cao lớn vạch hổ trướng bước vào.

Đại hán ở phía trước hai tay bưng một vò rượu lớn, vò rượu ánh lên sắc vàng, chắc là được chế tạo bằng đồng, vừa nhìn thì chỉ e nặng đến năm bảy chục cân, đại hán ở phía sau tay bưng một mâm thịt bò đã nướng chín, khói bốc lên thơm phức, ở mỗi miếng thịt bò đều cắm một con dao sáng quắc. Hai đại hán ấy đồng thanh nói: “Quý khách từ xa đến đây không có thứ gì chiêu đãi, xin mời hãy uống một chén rượu”. Nói vừa dứt lời đại hán ở phía trước đã vung hai tay, bình rượu bay thẳng tới trước ngực, thiếu nữ áo trắng mặt chẳng đổi sắc, miệng nói: “Cần gì phải khách sáo như thế?” Thế rồi nàng co tay lại, kéo vò rượu sang một bên, vò rượu ấy rơi xuống lòng bàn tay nàng, tựa như trẻ con đang chơi vụ. Đại hán ấy đã dùng lực ném bình rượu, uy thế rất kinh người, nếu không có khí lực nặng đến trăm cân thì đừng hòng tiếp được, nhưng không ngờ thiếu nữ ấy chỉ nhẹ nhàng kéo qua thì đã hóa giải được luồng kình lực này. Thiếu nữ mỉm cười cúi đầu uống một ngụm rượu rồi nói: “Rượu ngon, rượu ngon!”

Hai đại hán ấy ngẩn người ra, đại hán ở phía sau bước tới quát: “Thứ này tặng cô nương nhắm rượu!” Chỉ thấy bàn tay giở lên, hai cây trủy thủ có cắm thịt bò bay tới, thiếu nữ áo trắng chỉ mỉm cười, há miệng ra. Chỉ nghe soạt soạt hai tiếng, hai thanh trủy thủ đã bị nàng cắn vào miệng, rồi nàng lại mở miệng phun ra, hai cây trủy thủ đều bay ra cắm phập lên xà nhà, hai đại hán ấy đều nhìn nhau thất sắc. Chỉ thấy thiếu nữ nhướng mày quát: “Kính lại các ngươi một chén!” rồi nàng phất bàn tay ra ngoài, chỉ nghe vù một tiếng, vò rượu bay ngược ra, hai hán tử ấy nào dám tiếp lấy, chỉ mở to mắt nhìn vò rượu đang bay tới, xem ra là né tránh không kịp. Chợt nghe chát một tiếng, chỉ thấy một thiếu niên từ ở hậu đường phóng ra vỗ một chưởng, gạt vò rượu lớn sang một bên, hóa giải luồng kình lực ấy, chân trái dẫn nhẹ, bầu rượu từ từ rơi xuống đất, rượu trong vò không hề rơi ra. Sau khi thi triển công phu, thiếu niên quay đầu lại mắng: “Hai tên vô dụng các ngươi cả mời khách mà cũng không hiểu, còn ở đây làm trò hề đấy ư?” Thế rồi ôm quyền hướng về phía thiếu nữ nói: “Đã tiếp đón nữ hiệp chậm trễ, xin thứ tội!”

Phương Khánh vừa nhìn lại, hoảng hồn đến nỗi suýt nữa kêu lên, thiếu niên ấy chẳng phải ai khác đó chính là người đã cứu mạng y, lại còn chỉ cho y đến tìm thiếu nữ áo trắng. Chỉ là đêm qua y cải trang thành tiều phu, giờ đây đã ăn mặc chỉnh tề, trông như một công tử nhà giàu, khí độ đương nhiên bất phàm. Thiếu nữ áo trắng vái lại một vái rồi nói: “Công phu hay!”

Nàng lại nghe lúc nãy khi hán tử bước ra, bọn tùy tùng bên cạnh gọi là Thiếu trại chủ, nàng lại cười rằng: “Lần này đã tìm được chính chủ, bốn mươi vạn lượng bạc của vị bằng hữu này, mong Thiếu trại chủ nể mặt trả lại cho”.

Thiếu niên ấy nói: “Số bạc ấy có đáng là gì, xin mời cô nương ngồi xuống”. Thế rồi cao giọng kêu lên: “Người đâu!” rồi đưa mắt sang chào Phương Khánh, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, tựa như đang nói: “Ta đâu có chỉ sai!”

Phương Khánh đứng lặng một bên, trong lòng đầy thắc mắc, quả thực trăm mối nghi ngờ. Thiếu niên này đã là Thiếu trại chủ ở đây, tại sao lại cướp ngân lượng, rồi lại cứu mình? Lại còn dắt thiếu nữ áo trắng đến đây? Chả lẽ có qủy kế gì? Giờ đây đang ở trong đầm rồng hang hổ, bên ngoài có kẻ cường địch bao vây lành dữ khó đoán, phúc họa còn chưa biết, chợt nghe bên ngoài trướng có tiếng đao kiếm giao nhau, y không khỏi dựng tóc gáy. Một hồi sau chỉ thấy một nhóm người chuyển ngân lượng vào, chất đầy ở dưới đất. Thiếu nữ áo trắng nói: “Thiếu trại chủ quả nhiên là người mau mắn, xin đa tạ!”

Thiếu niên ấy đột nhiên cười lớn, nói: “Khoan đã!”

Thiếu nữ áo trắng ngạc nhiên, chỉ thấy một kẻ bước tới cắm một lá cờ lên đống ngân lượng, một mặt có hình mặt trời đỏ, mặt kia thì thêu mặt trăng mới nhú, Nhật Nguyệt song kỳ này chính là kỳ hiệu của sơn trại. Thiếu nữ áo trắng mỉm cười, bưng một bình rượu nhỏ bằng bạc trên bàn, rót hai chén rượu, tự uống trước một chén rồi nói: “Bốn mươi vạn lượng bạc này tuy chẳng đáng giá, nhưng Nhật Nguyệt song kỳ giá trị liên thành!”

Thiếu nữ áo trắng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người trong trại đều đang nhìn mình rất nghiêm nghị, nàng rất thắc mắc, bất đồ lộ vẻ nghi hoặc, ngạc nhiên hỏi: “Trại chủ có ý gì?”

Thiếu niên ấy chưa đáp, chỉ mỉm cười, thiếu nữ áo trắng nhủ thầm: “Ồ, lá cờ hai mặt này là của các người, quả thực hình như là vật quý không gì sánh được. Nhưng đâu có liên quan gì với chuyện hôm nay?”

Thiếu niên ấy vẫn mỉm cười không đáp, bọn cường đạo ở bên dưới đều lộ vẻ tức giận.

Phương Khánh đứng một bên thầm kêu khổ, nhủ rằng: “Thiếu nữ này võ công tuy cao cường, nhưng lại là một người mới xuất đạo, cả quy củ của bọn hắc đạo trên giang hồ mà cũng chẳng hiểu! Bọn cường đạo đã cắm kỳ hiệu trên ngân lượng, có nghĩa là ngươi nếu có bản sự thì cứ rút hai ngọn cờ ra, còn ngân lượng thì cứ lấy về, bằng không hãy ngoan ngoãn rời khỏi nơi này. Đây rõ ràng là có ý thách đấu! Lần này đúng là lành ít dữ nhiều!”

Thiếu nữ ấy hỏi lại hai lần mà vẫn không thấy trả lời, mặt đã hơi đỏ, tựa như đã nổi giận, chỉ thấy nàng đứng dậy, vẫy tay nói với Phương Khánh: “Ngân lượng đã ở đây, ông hãy đến đếm thử? Còn lá cờ là của bọn họ, ông cứ để lại”. Rồi nàng đứng dậy, mới dợm bước chân thì chợt nghe thiếu niên ấy cười ha hả, cầm bình rượu lướt tới trước mặt nàng, lớn giọng nói: “Cô nương, cô nương hãy ngồi xuống uống rượu đã!”

Thiếu nữ áo trắng tức giận nói: “Ta không uống thì ai dám ép?” rồi nàng vẫn bước về phía trước. Thiếu niên ấy đẩy bầu rượu về phía trước, tay trái hất chén rượu lên, nói: “Không nể mặt chứ gì?” Bầu rượu đánh tới trước ngực, chén rượu đánh vào mặt, đó quả thực là hai chiêu cực kỳ lợi hại, nhưng thiếu nữ ấy chỉ xoay người, thiếu niên đánh hụt, chén rượu vụt khỏi tay rơi xuống vỡ tan. Thiếu niên ấy cũng rất ghê gớm, y xoay người đẩy bầu rượu ra, chặn đường tiến tới của thiếu nữ, vòi của bình rượu chĩa xuống ngực thiếu nữ. Thiếu nữ áo trắng đột nhiên hạ thấp người xuống, hai ngón tay búng nhẹ, lòng bàn tay đẩy một cái, chỉ thấy nắp bình bay ra, rượu đổ tràn xuống đất, mùi hương xộc vào mũi, mọi người trong sảnh đường đều thất sắc, nhưng thiếu niên vẫn nắm chặt bầu rượu trong tay.

Hai người chỉ mới giao nhau hai chiêu, rõ ràng thiếu nữ áo trắng hơn hẳn một bậc, nhưng nàng ta dù dùng đủ nội lực cũng không thể đánh bay bầu rượu, võ công của thiếu niên rõ ràng chẳng phải hạng vừa. Y đã dùng bầu rượu làm binh khí, ước chân xoay một vòng đã lướt tới trước mặt thiếu nữ ấy, nói rằng: “Dù thế nào cũng phải mời cô nương uống chén rượu này”. Y đã dùng chiêu Lưu Tinh Cản Nguyệt trong Lưu Tinh chùy. Thiếu nữ áo trắng bước xéo hai bước, mặt giận dữ rút soạt thanh kiếm ra, chỉ thấy một luồng hàn quang phóng ra, thiếu niên cũng thối lui hai bước, giơ bầu rượu thủ ở trước ngực. Thiếu nữ áo trắng chĩa kiếm về phía y quát rằng: “Ngươi thật vô lễ, chúng ta hãy tỉ thí thử xem!”

Những kẻ còn lại trong sảnh đường đều thối lui ra xung quanh, có lẽ là vừa nhường chỗ cho hai người họ động thủ, vừa có thể bao vây đợi thiếu nữ áo trắng, chỉ cần chàng thiếu niên không địch lại thì lập tức sẽ ùa lên tấn công!

Phương Khánh đã kinh hoảng, mặt ám ngoét như xác chết, nghĩ bụng thiếu nữ này dù có tài giỏi bằng trời cũng không thể xông ra khỏi đầm rồng hang cọp này, nếu bọn cướp cùng xông lên tấn công, chỉ e hai người sẽ bị chém nát như tương! Đang lo lắng, chợt thấy không khí trong sảnh đường trở nên lạ thường, im lặng đến nỗi khiến cho người ta kinh hãi, khi nhìn lại chỉ thấy thiếu niên ấy thủ kỹ chứ không tung chiêu, bọn đạo tặc trong sảnh đường đều bao vây bốn bên, ai nấy đều xuôi tay đứng yên. Từ bên ngoài trường truyền lại tiếng tù và, chợt có người kêu: “Đại vương đến!”

Chàng thiếu niên nhảy bật ra, chỉ thấy bên ngoài có một đám người, kẻ đi đầu là một ông già râu dài, phong độ uy nghiêm, tuổi khoảng trên sáu mươi, nhưng tinh thần rất sung mãn. Thiếu nữ áo trắng nhìn ông ta rồi thi lễ hỏi: “Đây có phải là Lão trại chủ không?”

Ông già râu dài mỉm cười nói: “Nghe nói cô nương hôm nay lên núi, lão phu đã không kịp nghênh đón”. Ông ta vừa nói vừa nhìn thiếu nữ ấy dò xét, thần sắc rất đặc biệt.

Thiếu nữ áo trắng bị ông ta nhìn thì tỏ ra ngượng ngùng, nàng buông kiếm nói: “Từ lâu đã nghe uy danh của Lão trại chủ, Lão trại chủ nhân hiệp vô song, hôm nay có duyên gặp mặt, tiểu nữ có chuyện thỉnh cầu Trại chủ”.

Ông già râu dài đáp lời: “Quá khen, quá khen”. Rồi đột nhiên ông ta hỏi: “Năm nay cô nương được bao nhiêu tuổi? Có phải tuổi mùi không?”

Thiếu nữ áo trắng không ngờ ông ta hỏi câu ấy, nàng cảm thấy ngạc nhiên, thế rồi nói với vẻ hơi giận dữ: “Có phải Lão trại chủ chê tiểu nữ tuổi còn nhỏ, không xứng lên núi thỉnh cầu Trại chủ hay không?”

Ông già râu dài cười ha hả rồi nói: “Cô nương đã quá nặng lời”.

Thiếu nữ áo trắng nói tiếp: “Bốn mươi vạn lượng bạc ở bên dưới là quân hưởng của Nhạn Môn quan, Trại chủ đã lấy đi, không những đã hại tánh mạng của vị công gia này, mà mấy vạn quan binh giữ Nhạn Môn quan có thể cũng sẽ chịu đói rét!”

Ông già ấy cười ha hả nói: “Điều đó ta làm sao không biết?”

Thiếu nữ áo trắng nói: “Lão trại chủ đã biết chuyện này lợi hại, vậy thì cũng nên trả lại ngân lượng”.

Ông già râu dài vuốt râu rồi cười: “Cô nương, cô nương có điều không biết đấy thôi”.

Thiếu nữ áo trắng nói: “Mong Lão trại chủ chỉ giáo”.

Ông già râu dài chỉ vào Nhật Nguyệt song kỳ, nói: “Quy củ trong lục lâm thứ đã cướp đi thì không thể chỉ nói một câu là trả lại. Bốn mươi vạn lượng bạc là chuyện nhỏ, uy danh của lá cờ ấy là chuyện lớn. Cô nương, nếu cô nương đã thỉnh cầu hộ vị công gia này, có lẽ cũng nên trổ tài cho các huynh đệ thấy. Bằng không lão phu trả ngân lượng lại, họ sẽ không phục”.

Thiếu nữ áo trắng tức giận, cười lạnh nói: “Tiểu nữ nghe danh không bằng thấy mặt, ai ngờ thấy mặt thì không như tiếng đồn. Hay lắm, hay lắm! Vậy xin mời Trại chủ!”

Ông già râu dài lại cười ha hả rồi nói: “Tiểu cô nương, trong trời đất có những kẻ thấy mặt không bằng nghe danh, đâu chỉ có một mình lão hủ. Có phải cô nương trách lão hủ không chịu trả lại ngân lượng dễ dàng hay không?”

Thiếu nữ áo trắng liếc mắt nhìn ông ta, tựa như một đứa trẻ, ông già râu dài lại cười rằng: “Lão hủ đã nghĩ ra một cách. Cô nương đã mang kiếm lên núi, chắc chắn kiếm thuật rất thâm hậu. Thôi được, lão hủ dùng một cây Kim đao lãnh giáo vài đường kiếm pháp của cô nương. Chuyện học không có người trước sau, kẻ hơn thì làm thầy, cô nương đừng vì lão hủ tuổi đã già mà cố ý nương tay. Nếu cô nương thắng thì lão hủ sẽ trả lại không sót một lượng bạc nào!”

Ông ta vừa nói vừa châm rượu, đến khi nói xong thì uống ngay hai chén, đột nhiên ông ta ném hai chén rượu không lên xà nhà, gằn giọng nói: “Xà nhà tốt như thế này, ai đã cắm hai cây trủy thủ ở đây?” Chén rượu bay lên kêu vun vút, mảnh vỡ rơi xuống lả tả, hai cây trủy thủ cũng rơi xuống theo mảnh vỡ, chén rượu là thứ dễ vỡ, thế nhưng ông già ấy đã ném trúng vào sà nhà để đánh bật cây trủy thủ ra, có thể thấy nội công của ông ta thâm hậu đến mức nào!

Thiếu nữ áo trắng bất giác sững người, lúc đầu nàng vốn muốn đối địch bằng tay không, nhưng giờ đây thấy ông ta trổ tài, bất đồ không còn dám khinh địch nữa, thế là rút kiếm ra, nhảy ra giữa sảnh đường, hơi cung tay nói: “Mời Trại chủ chỉ giáo”.

Ông già râu dài liếc nhìn, nói: “Kiếm tốt!” Thế rồi đưa tay vẫy nhẹ, chỉ thấy hai tên lâu la khiêng ra một cây đại đao sáng loáng, ông già râu dài nhận lấy cây đại đao, đưa tay lên búng nhẹ vào sóng đao rồi buông giọng cười rằng: “Kim đao ơi, hôm nay ngươi đã gặp được đối thủ”.

Mỗi người đứng chiếm một góc, thiếu nữ áo trắng biết ông già tự cho mình là bậc đi trước, quyết sẽ không tấn công trước, thế rồi cầm chui kiếm điểm mũi kiếm xuống phía dưới, ý muốn tỏ ra là bậc hậu bối phải kính trọng tiền bối. Ông già râu dài bước lui ra sau một bước, chỉ nghe soạt một tiếng, thiếu nữ áo trắng sử dụng một chiêu Thái Điệp Xuyên Thoa, kiếm thế rất nhẹ nhàng, ông già quát một tiếng “Hay”, đánh ra một chiêu Phụng Hoàng Đoạt Ổ, lướt người lên, trong chốc lát đã đứng vào vị trí ban nãy của thiếu nữ. Thiếu nữ áo trắng thất kinh, không ngờ Kim Đao trại chủ này tuy già cả nhưng thân pháp lanh lẹ, chẳng kém gì tuổi trẻ, bằng chiêu Phi Thân Đoạt Vị ấy, ông ta có thể kìm chế ba đường trái phải và giữa của mình.

Bọn cướp trong sảnh đường đều la ó vang dội, nhưng chỉ trong chớp mắt thì toàn trường đều yên lặng. Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng phóng vọt người lên, vẽ ra một màn kiếm hoa, ánh kiếm bắn ra tứ phía, như hàng ngàn hàng vạn đốm sao từ trên đầu sa xuống. Trong màn ánh kiếm bóng đao, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau đến chấn động lỗ tai, khi mọi người đang chăm chú nhìn, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng ấy đã lướt ra hơn một trượng, ông già râu dài thì giơ đao ngang ngực, kêu lên: “Kiếm tốt, kiếm pháp càng hay hơn! Xin mời tiếp tục!”

Phương Khánh võ công tầm thường, vẫn chưa nhận ra điều gì, cao thủ trong đám giặc cướp đều thất kinh. Thiếu nữ áo trắng lúc nãy trong tình thế bị kẻ địch khống chế, đột nhiên nàng vọt người ra, đó là chiêu số lợi hại nhất trong kiếm thuật, những kẻ lanh mắt thì đã nhìn thấy cây kim đao của Lão trại chủ bị khuyết mất một mảnh, trong lòng càng kinh khiếp hơn.

Thiếu nữ áo trắng ấy hơi thở dốc, nàng tuy đã chém mẻ cây kim đao của kẻ địch, nhưng bản thân cũng bị cây kim đao của ông ta ép thối lui đến một trượng, hầu như không thu đà kịp, rõ ràng công lực của nàng không thâm hậu bằng ông ta.

Hai người vừa đổi nhau một chiêu, mỗi người đều kinh hãi, khi đấu nữa thì tình thế đã khác hẳn. Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng xuyên qua lướt lại tựa như bươm bướm xuyên hoa, kiếm quang loang loáng bất định, thân pháp càng lúc càng nhanh, xoay chuyển nhanh đến nỗi những người đứng xung quanh đều đầu váng mắt hoa, Kim Đao trại chủ thì đứng vững như núi, chẳng hề nhúc nhích. Chợt nghe thiếu nữ áo trắng quát lên lanh lảnh, kiếm quang chợt mở rộng, thế công chợt mạnh mẽ tựa như sông dài biển rộng cuồn cuộn cuốn tới, chỉ thấy kiếm hoa tung bay, kiếm khí ngang dọc, quả thật nàng ra tay nhanh đến nỗi khó hình dung được! Kim Đao trại chủ thì chầm chậm múa thanh kim đao, chân như đóng chặt xuống đất, mặc cho kiếm thế của nàng nhanh như vũ bão, ông ta vẫn không di chuyển nửa bước, đao thế tuy chậm nhưng đao phong vẫn kêu vù vù, thiếu nữ áo trắng đánh một mạch đến năm sáu chục chiêu mà vẫn không tiến vào được. Bọn giặc cướp trong sảnh đường đều mong Lão trại chủ có thể thắng nàng thiếu nữ áo trắng. Phương Khánh tuy không hiểu chiêu số của hai người, nhưng thấy sắc mặt của bọn giặc cướp từ căng thẳng trở nên nhẹ nhõm, trong lòng đã cảm thấy không hay, trong lòng run sợ. Đang lúc kịch liệt, chợt nghe ông già râu dài quát một tiếng: “Đi!” ánh vàng lóe lên, ánh trắng thối lui, chỉ thấy thiếu nữ áo trắng ấy đã bật ra đến hơn một trượng, bọn giặc cướp đều hô vang như sấm dậy!

Thiếu nữ áo trắng phóng người ra mấy bước, thế rồi nàng lại lướt lên, tuy đao thế của ông già râu dài nặng nề, nhưng không thể nào đánh rơi thanh kiếm trong tay của thiếu nữ áo trắng, ông ta đương nhiên cũng rất kinh hãi. Thiếu nữ áo trắng lại lướt lên, kiếm pháp đã thay đổi. Chỉ thấy lưỡi kiếm chém xéo như cuồng phong quét lá, mũi kiếm đâm thẳng như mưa bão đổ xuống, trong vòng kiếm quang, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng của thiếu nữ áo trắng, kiếm quang lúc ở phía đông lúc ở phía tây, lúc tụ lúc tản, bay lượn như chim hồng, mềm mại như dải lụa, không những người đứng xung quanh đều hoa cả mắt, cả Kim Đao trại chủ cũng thất kinh. Kiếm pháp của thiếu nữ áo trắng rất kỳ lạ, vừa nhìn thì nàng tựa như đang cố thủ, nhưng lại tựa như đang tấn công, thật không thể nào hiểu nổi. Kim Đao trại chủ chỉ đành giữ kín môn hộ, thiếu nữ áo trắng đánh một mạch đến hơn năm mươi chiêu, lúc hư lúc thực, biến hóa vô cùng, nhưng Kim Đao trại chủ vẫn không ngừng rê bước, thần sắc ngưng trọng, rõ ràng đã mất sức rất nhiều. Đang lúc kịch đấu, Kim Đao trại chủ chém xéo một đạo, đột nhiên bị mũi kiếm của đối phương móc phải, kéo kim đao ra phía ngoài. Nhát đao này đã dùng tám phần lực, đột nhiên chém hụt, bị đối phương nhẹ nhàng dùng kình lực kìm chế, Kim Đao trại chủ bất đồ chồm người về phía trước, bước tới hai bước, tuy lập tức thu đà lại, nhưng thế thủ đã bị nàng phá vỡ, môn hộ cũng không thể nào giữ kín được nữa.

Kiếm thế của thiếu nữ áo trắng hơi chậm lại, mũi kiếm của nàng đè vào sóng đao rồi xoay qua chuyển lại, ông già râu dài xoáy kim đao, đẩy thiếu nữ áo trắng thối lui mấy bước, nhưng đao và kiếm vẫn cứ dính sát vào nhau, thế công của hai người đều bị chậm lại, một tiến một lùi, lại đánh nhau khoảng một canh giờ nữa. Phương Khánh thấy thiếu nữ áo trắng không ngừng thối lui, trong lòng kinh hoảng vô cùng, chỉ thấy trong sảnh đường yên ắng lạ thường, mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi, không ai dám nói một tiếng nào, chẳng còn tiếng xì xầm như lúc trước, xem ra hình như Kim Đao trại chủ không chiếm được thượng phong.

Quần hào thấy kiếm pháp của thiếu nữ rất kỳ diệu, vừa có chiêu số của Đạt Ma kiếm, vừa có chiêu số của Thái Cực kiếm, nhưng cũng có những chiêu số phiêu hốt như Nhiếp Vân kiếm, lại có những chiêu số nặng nề như Tam Dương kiếm, ai nấy đều vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Nhưng Kim Đao trại chủ vẫn không hề nao núng. Kim Đao trại chủ cẩn thận tiến bước về phía trước, thiếu nữ áo trắng đột nhiên ngửa người ra sau, mọi người đều kêu lên: “Trại chủ cẩn thận!”

Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, thiếu nữ áo trắng ấy đột nhiên phóng vút người lên, kiếm quang tựa như cầu vồng lại từ trên không bổ xuống, Kim Đao trại chủ cười ha hả rồi quát: “Ngừng tay!” rồi ông ta hạ người xuống, đến khi thiếu nữ áo trắng vừa đâm xuống, đột nhiên chém ngay một đao vào eo nàng, chiêu này kỳ diệu vô cùng, ngoài trừ ném kiếm để đánh bật lưỡi đao ra, sau đó mới có thể lập tức né tránh, thật sự không còn cách nào để chống đỡ. Kim Đao trại chủ rất già dặn, kinh nghiệm rất phong phú, sau một hồi giao đấu, ông ta mới nghĩ ra chiêu này để phá chiêu số của đối phương.

Bọn cao thủ trong đám giặc cướp thấy Trại chủ dùng một chiêu hay, thế là đều kêu ầm cả lên, không ngờ tiếng kêu chưa dứt thì tình thế lại thay đổi, cũng không biết thiếu nữ áo trắng đã dùng thủ pháp gì, chỉ nghe nàng cũng quát một tiếng ngừng tay, thanh kim đao trong tay của Trại chủ đã bật ra, cắm phập vào sà ngang ở trên mái nhà. Té ra thiếu nữ áo trắng đánh mãi không thắng, cũng biết không thể nào kéo dài mãi, thế là tương kế tựu kế, sử dụng một chiêu cứu mạng mà hiểm nhất của sư môn, khi thanh kim đao chém tới, mũi chân nàng điểm nhẹ vào đầu đao rồi chém vào cổ tay của kẻ địch, chiêu số thần kỳ ấy đã giúp nàng từ khách trở thành chủ.

Kim Đao trại chủ không ngờ nàng lại có chiêu này, lúc này ngoại trừ ném đao, chẳng còn cách nào khác. Thiếu nữ áo trắng mỉm cười, đứng xuống đất, xoay người lại đang định lên tiếng thì chợt thấy Kim Đao trại chủ mỉm cười buồn bã, nước mắt tuôn rơi, nàng ta không khỏi ngạc nhiên, lòng thầm nhủ: “Chả lẽ lão anh hùng uy chấn cả Hồ lẫn Hán, thua có một chiêu mà đã khóc ư?” Thế rồi mềm lòng, chẳng muốn nói gì nữa. Chỉ thấy Kim Đao trại chủ nhìn chằm chằm vào mình, tựa như khóc tựa như cười, ông ta chậm rãi rút ra một khúc gậy tre, ở một đầu có vết gãy, tựa như vốn là rất dài, sau đó bị người ta vặn gãy. Trên đầu gậy tre còn có dính lông mao lơ thơ, thiếu nữ áo trắng vừa nhìn thấy cây gậy tre thì đã biến sắc, đột nhiên khóc òa lên, quỳ xuống đất.

Điều đó càng khiến cho người ta chấn động hơn. Kim Đao trại chủ tay trái cầm cây gậy, tay phải nhẹ nhàng kéo thiếu nữ ấy đứng dậy, đột nhiên buông giọng cười lớn nói: “Vân Tĩnh có cháu gái như thế này, chết xuống chín suối cũng không thể nhắm mắt!”

Thiếu nữ áo trắng khóc rấm rức, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thấy cây gậy ấy thì nhớ lại chuyện mười năm trước kia. Lúc đó nàng chỉ là một bé gái bảy tuổi, gia gia nàng là Vân Tĩnh đã cùng nàng chạy thoát khỏi Mông Cổ, đã từng cho nàng xem cây cờ tiết này, kể lại cho nàng nghe câu chuyện chăn ngựa ở đất Hồ. Nay nhìn lại cây gậy, tựa như gặp lại gia gia, làm sao nàng không đau lòng mà khóc cho được. Kim Đao trại chủ lau nước mắt, đột nhiên nói: “Nay con không phải còn bé nữa, con đã là một nữ anh hùng, không thể khóc như thế! Hãy mau lau nước mắt, chuyện chúng ta vẫn còn!”

Thiếu nữ áo trắng xoay người, đột nhiên phóng vút lên, một tay bấu lấy sà nhà, rút thanh đao xuống, bước tới trước mặt Kim Đao trại chủ rồi quỳ xuống, giơ đao vái đầu nói: “Mong thúc tổ hãy xử tội!”

Lời ấy vừa nói ra, Phương Khánh đã kinh hoảng đến nỗi hồn bay phách tán, nhủ bụng: “Hỏng bét! Hỏng bét! Mình coi đứa con gái này là chỗ dựa, té ra bọn họ đều là người một nhà!”

Ông già râu dài nhận lấy cây kim đao rồi nói: “Con hãy đứng dậy, hãy giữ lại nửa khúc tre này. Tuy khúc gậy này khiến cho người ta đau đớn, nhưng rốt cuộc vẫn là di vật của gia gia con”.

Thiếu nữ áo trắng nhận lấy cây gậy trúc, lau nước mắt, rồi Kim Đao trại chủ phất tay nói: “Phương Khánh, ông hãy tới đây!”

Phương Khánh bủn rủn chân tay, Kim Đao trại chủ mỉm cười, kêu hai người đến đỡ y bước đến, nói: “Bốn mươi vạn lượng quân hưởng đều ở đây, ông hãy đem về cả đi”.

Phương Khánh vui mừng ra mặt, khấu đầu lạy tạ, đột nhiên nghĩ lại chỉ có một mình thì làm sao áp tải? Kim Đao trại chủ tựa như đã biết tâm ý của y, xoay qua nói mấy câu với một đầu mục, đầu mục ra mở cửa trại, một hồi sau thấy một toán lính dắt theo một bầy la xếp hàng ở ngoài trại, Kim Đao trại chủ mỉm cười nói: “Người và ngân lượng đều đã trả, ông có cần đếm lại không?”

Phương Khánh mừng rỡ, đột nhiên nhớ lại một chuyện, mới mạnh dạn hỏi rằng: “Bốn mươi vạn lượng quân hưởng đều ở đây, nhưng còn có bốn mươi thớt la khỏe, trong đó đều là hàng hóa của Đinh tổng binh, dám mong Trại chủ trả về”.

Kim Đao trại chủ cười ha hả rồi nói: “Số hàng hóa của Đinh tổng binh đấy ư? Chỗ hàng đó đủ cho sơn trại bọn ta dùng, cứ giữ lại!”

Phương Khánh lại kinh hoảng, tuy quân hưởng đã lấy lại, nhưng làm mất nhiều hàng của Tổng binh cũng là tội chết, thế rồi mới khấu đầu nài nỉ: “Cầu xin Trại chủ khai ân, giơ cao quý thủ, cứu tại hạ một mạng!”

Kim Đao trại chủ cười lớn nói: “Đinh tổng binh cũng chấp nhận trao cho ta, ông còn luyến tiếc làm gì?” rồi chợt lấy ra một bức thiếp màu đỏ. Phương Khánh nhìn lại, chỉ thấy trên bức thiếp viết rằng: “Chút lễ mọn xin dâng cho Châu lão đại nhân”.

Phương Khánh thất kinh, Tổng binh của Nhạn Môn quan là đại tướng trấn giữ biên quan của triều đình, thế mà đã tặng quà cho đầu đảng của bọn cướp, chuyện này thật là khó hiểu. Y đâu ngờ rằng, Kim Đao trại chủ ấy chính là Tổng binh của Nhạn Môn quan Châu Kiện vào mười năm trước, khi đó Tổng binh Đinh Đại Khả chỉ là một phó tướng dưới tay ông ta. Châu Kiện vuốt râu cười rằng: “Ông vẫn chưa tin ư? Được, tôi sẽ gọi một người ra”. Thế rồi truyền lệnh, lát sau một quân quan bước ra, đó chính là người chuyên tiếp nhận lương thảo của Nhạn Môn quan. Châu Kiện cười rằng: “Y đã đếm đủ bốn mươi vạn lượng bạc, ông có thể yên tâm”.

Phương Khánh vốn rất quen mặt viên quan này, không ngờ lại gặp mặt ở đây, quả thật trong chuyện này vì họa mà được phúc, nhờ đó y mới tránh được phiền toái. Châu Kiện đứng dậy tiễn khách, Phương Khánh và viên quan ấy luôn miệng đáp tạ, Châu Kiện nói với viên quan rằng: “Làm phiền ông hãy báo lại với Tổng binh, ngoại địch đang ở phía trước mặt, chi bằng chúng ta hãy hợp lực đối phó thì hơn. Đừng quên cái hẹn ngày hôm qua”.

Viên quân quan ấy luôn miệng nói: “Vâng, vâng!”

Châu Kiện phất tay nói: “Mạnh Cơ, hãy thay ta tiễn họ xuống núi. Cứ để họ cắm Nhật Nguyệt song kỳ trên Nhạn Môn quan”.

Phương Khánh biết Nhật Nguyệt song kỳ này là đại diện cho Kim Đao trại chủ, chuyến đi này chắc chắn sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Thế rồi xoay người đáp tạ, Mạnh Cơ mỉm cười cùng Phương Khánh sánh vai bước đi, mỉm cười với y rằng: “Phương đại nhân, sau này ông phải luyện thêm thuật bắn cung đấy nhé!”

Phương Khánh nhớ lại hôm trước đã bị y bứt đứt dây cung, bất giác đỏ cả mặt. Châu Kiện đợi cho bọn họ đi xong mới quay đầu lại nói với thiếu nữ áo trắng: “Vân Lối con cũng đến rất đúng lúc!” Vân Lối lòng đầy thắc mắc, mười năm trước nàng đã từng gặp Châu Kiện ở trước Nhạn Môn quan, lần đó đang đánh nhau loạn xạ, Vân Lối lại còn nhỏ, mặt mũi không giống như bây giờ, không ngờ ông ta vẫn có thể nhận ra mình. Châu Kiện tựa như biết nàng đang nghĩ gì, cười rằng: “Đêm nay nếu không dụ con lên núi, buộc con phải sử dụng kiếm pháp độc môn của Huyền Cơ Dật Sĩ, e rằng ta không dám nhận con!”

Vân Lối lúc này mới vỡ lẽ ra, lòng nhủ thầm: “Ông ta vì dụ mình lên núi cho nên đã bỡn cợt Tổng binh Nhạn Môn quan, vị thúc tổ này hành sự e rằng chẳng giống người thường”. Nàng mới bước ra giang hồ lần đầu, vẫn còn tánh trẻ con, miệng tuy không nói nhưng mặt đầy vẻ không hài lòng. Châu Kiện cười ha hả rồi nói: “Cháu gái ngoan, con có biết tại sao ta đã cướp quân hưởng không?”

Vân Lối nói: “Chẳng phải người đã bảo dụ con lên núi đấy ư? Thực ra người không dụ con cũng tự lên”.

Châu Kiện nói: “Tại sao?”

Vân Lối bảo: “Mười năm trước, Triều Âm đại sư cứu con thoát khỏi Nhạn Môn quan, dắt con đến núi Tiểu Hàn ở vùng Xuyên Bắc, trao cho sư phụ nuôi dạy”.

Châu Kiện lại hỏi: “Sư phụ của con có phải là Phi Thiên Long Nữ Diệp Doanh Doanh không?”

Vân Lối gật đầu, lại nói tiếp: “Con học được mười năm, sư phụ bảo con xuống núi. Người trao bức huyết thư của gia gia cho con, người bảo kẻ gia gia căm hận nhất là Trương Tôn Châu, bởi vì y đã khiến người đã cực khổ chăn ngựa hai mươi năm, nhưng kẻ hại chết người lại là Vương Chấn. Song sự việc lúc đó như thế nào, sư phụ cũng không rõ. Người bảo ông là bằng hữu tốt nhất của gia gia con, năm xưa vì cái chết của gia gia mà bỏ ra khỏi Nhạn Môn quan. Người nghe nói ông đã làm giặc cướp, không biết là thật hay giả cho nên bảo con xuống núi phải đi tìm ngay người”.

Châu Kiện nghe xong lắc đầu, nở nụ cười khổ sở. Vân Lối ngạc nhiên ngừng nói, chỉ nghe Châu Kiện bảo rằng: “Gia gia của con đã chết mười năm, chuyện này đã trở thành một huyền án”. Thế rồi kể lại mọi chuyện năm xưa, bảo rằng: “Trương Tôn Châu và Vương Chấn cũng cấu kết với nhau, song xem ra chuyện năm xưa gia gia của con thực sự đã chết một cách mù mờ, hai người ấy rốt cuộc ai là hung thủ, ta cũng không biết”.

Vân Lối nói: “Con đã xem hai kẻ ấy là kẻ thù, trong hai người này, con phải tìm đến Trương Tôn Châu trước tiên”.

Châu Kiện gật đầu nói: “Mối thù này chẳng dễ báo!”

Vân Lối nói: “Con mang mối huyết thù của hai đời, chỉ đành tận lực, chết cũng không tiếc”.

Châu Kiện nhẹ thở dài, Vân Lối nói tiếp: “Trước khi đến Nhạn Môn quan, con đã nghe uy danh của Kim Đao trại chủ, thì đoán ngay rằng đó là thúc tổ. Song lúc đó vẫn chưa chắc chắn, thế là đến sống tại Hồ Điệp cốc, định dò hỏi cho rõ ràng mới đến gặp gỡ”.

Châu Kiện cười rằng: “Điều này ta đã biết trước. Sau khi con xuống núi đã từng dùng ám khí mai hoa đánh bại bọn cường đạo, cho nên trên giang hồ đều gọi con là Tán Hoa nữ hiệp!”

Vân Lối nói: “Tên này nghe cũng rất hay, nhưng con không biết”.

Châu Kiện nói: “Con sống ở Hồ Điệp cốc, thủ hạ của ta đã chú ý từ trước. Song cả ta cũng không đoán được đó là con. Cho nên ta mới bày kế dụ con lên núi, thử võ nghệ của con, xem thử con là ai!”

Vân Lối nói: “Cũng chính vì thế, con tưởng rằng suy đoán trước kia của mình đều là sai. Con tưởng nếu là thúc tổ thì chắc chắn sẽ chẳng cướp quân hưởng của Nhạn Môn quan, cho nên con mới dám tỉ thí với thúc tổ”.

Châu Kiện cười ha hả rồi nói: “Ta chưa bao giờ cướp quân hưởng của Nhạn Môn quan, nhưng lần này bảo là vì con, song lại không phải hoàn toàn vì con, chuyện này có mối liên quan rất hệ trọng!”

Vân Lối hỏi: “Mối liên quan gì?”

Châu Kiện nói: “Nhỏ thì liên quan đến sự tồn vong của Nhạn Môn quan và sơn trại của ta, lớn thì liên quan đến toàn cõi núi sông!”

Vân Lối thất kinh, nói: “Cái gì?”

Châu Kiện nhìn sắc trời, đột nhiên nói: “Thời gian không còn sớm nữa, con hãy mau nghỉ ngơi, đêm nay ta sẽ nhờ con giúp một chuyện lớn”. Thế rồi phất tay lên, trong đại trại lập tức vang lên tiếng trống, thiếu niên đã đấu với Vân Lối và một đầu mục khác bước đến bẩm cáo: “Mời Trại chủ điều binh khiển tướng”.

Châu Kiện gật đầu, chỉ thiếu niên ấy nói: “Hắn tên là Châu Sơn Dân, là thúc thúc của con, nhưng không lớn hơn con bao nhiêu tuổi”.

Vân Lối thi lễ rồi nói: “Đã đắc tội”.

Châu Sơn Dân cười rằng: “Bậc cân quắc xuất anh hùng, anh hùng tuổi thiếu niên, cháu gái còn giỏi hơn thúc thúc ta nhiều”.

Thế rồi gọi người đưa Vân Lối vào bên trong nghỉ ngơi. Vân Lối nghe tiếng tù và rúc lên, người ngựa trong trại chạy rầm rập, nào có thể ngủ được. Sau buổi cơm tối, trong trại vắng chỉ còn lại vài người canh giữ, Vân Lối hỏi: “Có phải đánh nhau với quan quân không?”

Châu Kiện bảo: “Không phải”.

Vân Lối nói: “Có phải đánh nhau với bọn Thát tử không?”

Châu Kiện đáp: “Cũng không biết rõ”.

Vân Lối đầy thắc mắc, hỏi: “Vậy thúc tổ điều binh khiển tướng để làm gì?”

Châu Kiện cười rằng: “Con đừng hỏi, hãy cùng ta đến nơi này”.

Rồi cùng Vân Lối thay đồ dạ hành, bước ra khỏi sơn trại, chỉ thấy lúc này đã đến canh ba bầu trời đầy sao. Châu Kiện dắt Vân Lối leo lên ngọn núi ở phía đông, đường đi cây cối um tùm, gai mọc đầy lối, càng đi vào sâu thì càng hiểm trở, Vân Lối lòng đầy thắc mắc, nghĩ bụng thúc tổ là Trại chủ, nay đã điều binh ra ngoài, tại sao không ở lại giữ trại mà một mình đi trong đêm tối như thế này. Trong đêm tối vắng lặng, chợt nghe tiếng nước chảy róc rách, từ xa có tiếng lạ vang lên, tựa như có người huýt sáo, lại giống như tiếng sáo thổi, Châu Kiện kéo Vân Lối nấp vào sau một tảng đá. Dưới ánh sao sa, chỉ thấy sắc mặt Châu Kiện ngưng trọng lạ thường, ông ta cúi người xuống đất lắng nghe, chợt ồ một tiếng rồi lẩm bẩm: “Chả lẽ ta đoán sai?”

Vân Lối lắng tai nghe, tiếng lạ ấy cũng dứt hẳn, ngạc nhiên hỏi: “Thúc tổ nghe được gì?”

Châu Kiện chỉ xuống nói: “Con xem đi”.

Bên dưới vách núi là một sơn cốc bốn phía đều có núi bao bọc, trong cốc rộng rãi, ruộng lúa ngang dọc, ở dưới chân núi là một bờ đê nhân tạo, mặt đê cao khoảng hai tầng lầu, hồ không lớn lắm, chỉ có khoảng mấy trăm mẫu, sóng nước mênh mông. Châu Kiện nói: “Vùng rừng núi ở đây chỉ ăn nước của hồ này, chúng tôi mưu sinh bằng nghề nông cho nên hồ này là mạch sống của sơn trại chúng tôi”.

Hơn mười năm nay Châu Kiện cùng mọi người biến đất hoang thành ruộng tốt, khi nói đến mặt hồ này thì rất đắc ý, ông ta lại thở dài: “Nhưng bọn Thát tử và quan binh không để chúng tôi an cư ở đây, ngày hôm trước ta đã nhận được mật báo, bảo rằng bọn Thát tử sẽ phái cao thủ đến phá hủy đê hồ”.

Vân Lối nói: “Hình như đê hồ chẳng dễ phá được”.

Châu Kiện nói: “Con có điều không biết, giờ đây đã đến tiết khai xuân, mỗi năm vào mùa xuân, ở đây đều có nước lụt, chúng tôi đang ở trên thượng lưu, lại còn xây thêm đê ngăn lụt, chỉ cần đục một lỗ lớn ở bờ đê, nước lũ đổ xuống, nước hồ sẽ dâng cao, lúc đó sơn cốc này sẽ thành đầm nước, mấy ngàn mẫu ruộng trong núi đều chìm dưới biển nước”.

Vân Lối nghiến răng nói: “Thật đáng ghét, nếu bọn chúng đến đây, con sẽ cho bọn chúng mỗi tên một nhát kiếm”.

Châu Kiện nói: “Thủ đoạn tàn ác của bọn chúng đâu chỉ có thế”. Đang nói thì chợt nghe có tiếng lạ vang lên, Châu Kiện lắng nghe nói: “Thật kỳ lạ!”

Vân Lối hỏi: “Có gì kỳ lạ?”

Châu Kiện nói: “Nghe âm thanh này tựa như có rất nhiều ngựa, đuổi theo một phạm nhân vượt ngục. Lúc nãy vừa mới đuổi sang hướng tây, giờ đây đang chạy về phía chúng ta. Ồ, những người này không quen đường lắm, bọn họ đi lòng vòng theo hình chữ chi. Âm thanh đã nhỏ lại, con có nghe được không?”

Vân Lối lắc đầu, Châu Kiện cười rằng: “Sau này con đi lại trên giang hồ, phải luyện thuật nghe âm thanh ở dưới đất”. Thế rồi nói tiếp: “Ta đã đoán đêm nay bọn chúng chắc chắn sẽ đến phá họai, nhưng nghe âm thanh này lại là truy đuổi tù phạm, chả lẽ bọn chúng đã thay đổi?”

Vân Lối đang định hỏi Châu Kiện tại sao đoán bọn chúng đêm nay sẽ tới, đột nhiên Châu Kiện phất tay, bảo ý nàng im lặng, chỉ ra phía ngoài, chỉ thấy ở ngọn núi cách đó bảy tám trượng đột nhiên xuất hiện hai bóng người, với bản lĩnh lắng nghe âm thanh dưới đất của Châu Kiện cũng phải đợi bọn chúng đến gần mới phát hiện, có thể thấy võ công của hai người này cao đến mức nào.

Dưới ánh trăng chỉ thấy hai người Hồ đang đứng trên ngọn núi, một người chỉ tay nói: “Trưa ngày mai, sơn trại rộng trăm dặm này đều sẽ thành đất bằng. Ha ha, lần này trời đã phù hộ cho nước ta, Tổng binh Nhạn Môn quan đã đến nhờ vả trước. Diệt Kim Đao lão tặc xong rồi lấy Nhạn Môn quan dễ như trở bàn tay, lúc này đường đến kinh sư rộng thênh thang, giang sơn chín vạn dặm của nhà Minh đều sẽ thuộc về chúng ta! Đàm Đài tướng quân, công lao của ông rất lớn!” Thế rồi buông giọng cười lớn, âm thanh chấn động cả sơn cốc. Vân Lối nghe xong thất kinh, chỉ nghe người kia nói: “Vương gia tính toán như thần, trên đời này chẳng ai bì kịp, nhưng cũng không thể sơ ý, nếu ngày mai quan quân Nhạn Môn quan tiếp ứng không kịp, chúng ta chia binh thành bốn đường, phải chăng đã lọt vào cạm bẫy? Nếu hợp lại thành hai đường, hình như sẽ chắc chắn hơn nhiều”.

Người lên tiếng lúc nãy lại cười lớn rằng: “Thiên tử nhà Minh đã muốn diệt Kim Đao lão tặc, Tổng binh Nhạn Môn quan lực không đủ, chẳng làm gì được, lần này hẹn chúng ta cùng bao vây, ta không sợ bọn chúng lỡ hẹn, đây là cơ hội ngàn năm có một, đại tướng đã dùng binh, sao lại có thể sợ đầu sợ đuôi?” nói xong lại buông giọng cười lớn.

Vân Lối giật mình, thầm nhủ: “Đàm Đài tướng quân này chẳng phải là tên Đàm Đài Diệt Minh mà nhị sư bá thường nói hay sao? Nếu là y, vậy y cũng là kẻ thù đã giết cha mình, không thể tha cho y được”. Chỉ nghe người được gọi là Đàm Đài tướng quân lại nói tiếp: “Vương gia hãy cẩn thận thì hơn, nơi này nằm trong phạm vi của trại Kim đao”.

Người Hồ ấy lại cười lớn: “Ta đang sợ bọn chúng không xông ra, chúng ta chuẩn bị phá đê, nếu bọn chúng bao vây, chỉ vài chục người chúng ta có thể dụ được chủ lực của bọn chúng, bốn đại quân đánh từ phía bên ngoài như vào chốn không người. Võ nghệ của hai chúng ta đâu dễ bị bọn chúng bắt, quá lắm chỉ là hy sinh vài tên lính phá đê mà thôi”.

Vân Lối nghe xong, trong lòng thầm mắng, lúc này nàng đã hiểu vì sao Châu Kiện gấp gáp đi trong đêm tối như thế, nàng nhủ rằng: “Té ra thúc tổ đêm nay điều binh khiển tướng là đối phó với bốn nhánh binh Hồ đánh lén, mà hẹn mình ra đây là để đề phòng bọn chúng phá đê, thúc tổ không hổ là một đại tướng, lúc nãy mình còn tưởng ông ta đã mạo hiểm”.

Vân Lối nắm chắc chui kiếm, nhưng thấy Châu Kiện sắc mặt căng thẳng, lắc đầu tỏ ý bảo mình đừng làm càn. Chỉ nghe người có tên gọi Đàm Đài tướng quân kêu ồ lên một tiếng rồi nói: “Sao bọn chúng vẫn chưa tới?”

Vương gia ấy cũng tựa như rất nôn nóng. Kẻ được gọi Đàm Đài tướng quân chợt nói: “Ồ, bọn chúng đang đuổi ai thế?”

Chỉ nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, đột nhiên thấy có một thớt ngựa phóng ra khỏi sơn cốc, phía sau có mười mấy thớt ngựa đuổi theo, chạy vào trong cánh đồng, vương gia ấy nói: “Đồ vô dụng!” Thế rồi y kéo dây cung. Đàm Đài Diệt Minh kêu lên: “Vương gia đừng giết y!” Lời vừa thoát ra khỏi miệng, vương gia ấy đã phóng tên, trong khoảnh khắc này, Châu Kiện kéo Vân Lối nói: “Giết tên vương gia ấy!” Hai người vọt ra, Vân Lối người nhẹ như chim én, chỉ trồi lên hụp xuống một lần thì đã lướt lên đến đỉnh núi, chưa hạ xuống đất thì đã phóng ra ám khí, sáu mảnh Mai Hoa Hồ Điệp tiêu chia nhau phóng vào thượng bàn trung bàn và hạ bàn của Đàm Đài Diệt Minh và tên Phiên vương ấy. Nàng căm hận Đàm Đài Diệt Minh là người giết cha mình, ra tay cực kỳ nhanh, cho nên không nghe Châu Kiện căn dặn, đã phóng ám khí về cả hai đại địch. Chỉ nghe Đàm Đài Diệt Minh cười ha hả, đôi câu dựng đứng lên, ba mảnh Mai Hoa Hồ Điệp tiêu đã bị y gạt bắn ngược ra trở lại, còn tên vương gia ấy thì kêu ối chao một tiếng, ném cây cung xuống đất, lảo đảo phóng về phía trước, tựa như muốn ngã soài xuống nhưng đã đứng vững lại, miệng thì mắng rằng: “Hay cho quân tiểu tặc, dám ám toán ta!” Thế rồi rút thanh yêu đao ra, toan xông về phía trước nhưng chợt đau nhói đến nỗi phải cúi gập người xuống. Té ra món ám khí Mai Hoa Hồ Điệp tiêu mà Vân Lối đã dùng chính là tuyệt kỷ cho Phi Thiên Long Nữ Diệp Doanh Doanh truyền cho nàng, có thể đánh vào ba mươi sáu đại huyệt trên thân người. Phiên vương ấy võ công tuy cao cường, nhưng một là vì đang bắn tên, hai là vì không ngờ Vân Lối ra tay quá nhanh, nàng đã phóng ra ba mảnh phi tiêu, y né được một mảnh, gạt được một mảnh, nhưng bị mảnh thứ ba đánh trúng vào huyệt miễn ba ở khớp hông, tuy có nội công tinh thuần, không đến nỗi ngã xuống, nhưng hai chân mềm nhũn, cất bước rất khó khăn. Đó có lẽ y vẫn còn may mắn, nếu bị trúng luôn cả sáu mảnh phi tiêu, y đã không thoát nổi.

Còn Vân Lối phóng ra một lần sáu mảnh phi tiêu mà hai kẻ đại địch vẫn chưa ngã xuống, nàng không khỏi thất kinh. Chỉ thấy Đàm Đài Diệt Minh hú dài một tiếng, xông về phía nàng, xem ra thân thủ của y còn nhanh hơn cả nàng. Vân Lối nghiến răng xoay cổ tay đâm soạt ra một kiếm.

Chính là:

Ngô câu vạch nát cõi sơn hà, dưới kiếm phong câu cuồn cuộn nổi.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.