Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 110: Chương 110




Hồ Vĩ Bình thật hận không thể lấy cục gạch, tự đập chết mình.

Vốn Lục Vân đã không hài lòng với mình, hiện tại ông ta khẳng định Lục Vân càng thêm phản cảm với mình.

Mà vào lúc này.

Sắc mặt Mã Dung Dung đã đỏ lên, bắt đầu trợn trắng mắt, nhưng Lục Vân lại không có dấu hiệu buông tay, dường như thật sự muốn bóp chết Mã Dung Dung ở chỗ này.

“Tiểu Lục Vân, đừng…… đừng gây ra tai nạn chết người.”

Lâm Thanh Đàn sợ Lục Vân thật sự bóp chết Mã Dung Dung, như vậy hắn cũng sẽ vào tù bóc lịch cho nên bảo hắn dừng tay.

Lâm Thanh Đàn không đành lòng nhìn đệ đệ xa cách mười lăm năm, vừa trở về đã bị tường sắt ngăn cách, cho nên không ngừng khẩn cầu.

Lục Vân lúc này mới buông lỏng tay, lạnh lùng nói: “Cô hẳn là may mắn, chị hai tôi là người thiện lương, nếu không, hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không cứu được cô.”

Mã Dung Dung ngã trên mặt đất, ôm cổ không ngừng ho khan.

Lục Vân lại nhìn thoáng qua rượu trắng trên mặt đất, nhướng mày: “Long Môn trận? Ai bày?”

Nhất thời, đồng nghiệp của Hồ Siêu thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, vội vàng lắc nồi nói: “Vâng…… là Hồ Siêu bảo tôi bày.”

Ánh mắt Lục Vân đột nhiên chuyển hướng về phía Hồ Siêu.

Hồ Siêu run lên bần bật.

Hồ Vĩ Bình vội vàng nói: “Lục tiên sinh, trước đó chúng tôi thật sự không biết, Lâm cô nương là chị hai của cậu…”

“Tôi cho ông nói chuyện à?”

Lục Vân quát lạnh một tiếng, khiến Hồ Vĩ Bình lập tức nghẹn họng.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Lục Vân sẽ xông lên đánh Hồ Siêu một trận, lại nghe Lục Vân cười lạnh một tiếng nói: “Long Môn trận đúng không, tôi tới uống thay chị hai.”

Nói xong hắn liền bưng lên một chén rượu.

Hồ Vĩ Bình vẻ mặt hoảng sợ nói: “Lục tiên sinh, không được, ngàn vạn lần không được!”

Nhưng mà, Lục Vân đã nốc một ly rượu trắng vào bụng.

Hồ Vĩ Bình xoay người lại tát lên mặt Hồ Siêu một cái, hét lớn: “Súc sinh! súc sinh! còn thất thần đứng ra đó làm gì? mau rót cho tao hai chén rượu!”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Hồ Siêu tuy rằng không rõ cha mình tại sao lại sợ hãi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn rót hai chén rượu trắng.

Hồ Vĩ Bình bưng hai ly rượu trắng lên, nhéo mũi nuốt xuống.

Mà lúc này, Lục Vân đã uống xong chén thứ hai.

Hồ Vĩ Bình vội vàng đuổi theo hai ly.

Sau đó.

Mỗi lần Lục Vân uống một ly, Hồ Vĩ Bình lại hoảng sợ nhận lấy hai ly, ở giữa gần như không dừng lại.

Rất nhanh.

Hồ Vĩ Bình liền khom lưng kịch liệt nôn mửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.