Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 118: Chương 118




Hồ Vĩ Bình liên tiếp gọi hơn mười cuộc điện thoại ra ngoài, kết quả đều bị Lý Tuyền nhanh chân gọi trước, cuối cùng chỉ có hai ba người, anh em trước kia có quan hệ đặc biệt thân thiết với ông ta, đồng ý tới giúp đỡ.

Hồ Siêu đứng ở một bên, càng thêm buồn bực khó hiểu nói: “Cha, có phải cha bị rượu làm cho hỏng đầu óc rồi, người khác từ chối cha, cha còn vui vẻ như vậy?”

“Con không hiểu, cái này gọi là lùa cá vào lưới, sau đó một lưới bắt hết, ha ha ha!”

Cuối cùng, Hồ Vĩ Bình gọi hết những người ông ta quen trong danh bạ, sau đó vung tay lên nói: “Đi, tiểu Siêu, cùng cha lái xe đi bái phỏng sư phụ.”

Quốc y Đại sư Dư Hồng Văn, từng là giáo sư đại học Đông y, giáo sư nghiên cứu sinh, sinh viên dưới tay ông ta bồi dưỡng ra, ở các bệnh viện Long Quốc đều rất nổi tiếng.

Ngay cả cục trưởng cục y tế thành phố Giang Thành, cũng là học sinh của ông ấy.

Chẳng qua Dư Hồng Văn đã về hưu gần mười năm, hiện giờ đang trong trạng thái an hưởng tuổi già.

Lúc Hồ Vĩ Bình đi tới nhà thầy, thật trùng hợp, vừa vặn gặp được Lý Tuyền đi ra.

Hai người đều hừ lạnh một tiếng, làm bộ như không quen biết nhau.

Trong đình viện, chỉ thấy một vị lão già mặc áo vải màu trắng đứng ở dưới bóng cây, chậm rãi từ từ đánh Thái Cực quyền.

Chính là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.

Tuy rằng đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể lão già vẫn rất khỏe mạnh, điều này có liên quan đến mỗi ngày ông ta đều kiên trì đánh Thái Cực quyền dưỡng sinh.

Nhưng một vị lão già khỏe mạnh như vậy, khi nghe nói có người thi triển ra Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, lại kích động hộc máu tại chỗ, có thể tưởng tượng được, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm là một môn châm pháp trân quý cỡ nào.

Vĩ Bình, anh đến rồi.

Thấy Hồ Vĩ Bình, Dư Hồng Văn dừng động tác trong tay, cười hỏi.

Hồ Vĩ Bình gật đầu: “Thầy, vừa rồi em nhìn thấy Lý Tuyền.”

Ừ, hắn nói hắn chuẩn bị mở một trung y quán, muốn mời tôi đi trợ trận.

“Sư phụ ngài đồng ý?”

Dư Hồng Văn cười lắc đầu,” Mở y quán phải dựa vào trình độ của bản thân, mà hắn lại dựa vào những thứ bàng môn tả đạo này e là đi không xa, cho nên tôi đã phê bình anh ta một trận.”

“Sư phụ nói rất đúng.”

“Anh hôm nay tới tìm tôi, có phải có tin tức của vị thần y kia?”

“Vâng.”

“Thật sao?”

Dư Hồng Văn “Vèo” một cái nhảy đến trước mặt Hồ Vĩ Bình, bắt lấy bả vai hắn lắc mạnh một cái, làm cho Hồ Vĩ Bình hoảng sợ.

“Sư phụ, xin ngài bình tĩnh!”

Dư Hồng Văn vội vàng nói: “Mau, mau dẫn ta đi gặp thần y, ta muốn dập đầu, bái thân y làm thầy.”

Có câu nói, sáng có được chiều chết đi cũng không hối tiếc

Dư Hồng Văn chính là người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.