Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 121: Chương 121




“A, uy hiếp một cô gái, cậu cũng thật là có bản lĩnh nha!”

Lúc này, Lý Tuyền đứng ra, giả bộ làm một quân tử giúp kẻ yếu gặp nạn, đem Hà Tĩnh kéo về phía sau nói: “Cô Hà làm không sai, Hạnh Lâm Đường bóc lột người đến xương còn không nhả ra, loại này không cần phải cống hiến!”

“Lý Tuyền, ông nói cái gì? Lúc các ngươi ở Hạnh Lâm Đường, tôi có bạc đãi các người không?”

Lâm Thanh Đàn thật sự là tức điên rồi, từng thấy người trợn mắt nói dối, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như Lý Tuyền.

Lý Tuyền cười lạnh một tiếng: “Có bạc đãi chúng ta hay không, trong lòng cô biết rõ.”

Những lời này của hắn, cố ý nâng cao âm lượng, để cho đám người chung quanh nghe thấy, mọi người cùng nhìn Lâm Thanh Đàn với ánh mắt căm hận.

Bọn họ đương nhiên lựa chọn tin tưởng Lý Tuyền, bởi vì Lý Tuyền là đệ tử của Quốc Y đại sư, không cần phải nói dối.

Lâm Thanh Đàn nói: “Lý Tuyền, ông nói tôi bạc đãi mọi người, ông có bằng chứng không?”

Lý Tuyền cười lạnh không nói.

Ông ta cố ý bôi nhọ Lâm Thanh Đàn, kích thích sự hận thù của quần chúng đối với Lâm Thanh Đàn.

Chứng cứ, có quan trọng không?

Không quan trọng.

Lý Tuyền thậm chí cũng không cần đưa ra chứng cứ, bởi vì để cho ông ta nói cũng nói không nên lời, nhưng ông ta không nói gì lại đạt tới hiệu quả mà ông ta mong muốn.

Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia giận, tiến lên một bước nói: “Dám nói xấu chị tôi, có tin tôi cho ông ăn đấm không?”

Nhưng làm Lục Vân không nghĩ tới chính là, Lý Tuyền lại chủ động vỗ vỗ mặt của mình nói ra: “Đến đây, dùng sức vào, để cho mọi người đều nhìn xem, Hạnh Lâm Đường sao lại có loại cuồng bạo lực như vậy, còn ai dám đến đây xem bệnh.”

Lời này vừa nói ra, quần chúng chung quanh nhất thời nổ tán thành.

“Nói không lại liền động thủ, Hạnh Lâm Đường thật sự là không xem ai ra gì!”

“Ha ha, loại người này còn mở y quán, cậu ta thích đánh người như vậy, sao không đi sáng lập một bang phái là được, đến Hoa Tí Long cũng đánh không lại ngươi.”

“Lần trước tôi ở Hạnh Lâm Đường khám bệnh, chính là tiểu tử này nhảy ra quấy rối, còn tát bác sĩ Lý một bạt tai.”

“Đúng đúng đúng, lúc đó tôi cũng ở hiện trường, chính là tên này làm chậm trễ giờ chữa bệnh cho cô bé kia, cô bé kia mới bao lớn, sao hắn lại nhẫn tâm đây!”

“Quá đáng, quá đáng, Hạnh Lâm Đường không đóng cửa, thiên lý khó dung!”

“……”

Trong nháy mắt, dư luận nhanh chóng dâng lên.

Nhất là nói tới vấn đề của cô bé, có thể kích thích lòng trắc ẩn của mọi người nhất, mà loại lòng trắc ẩn này, vào giờ phút này hết thảy chuyển hóa thành phẫn nộ.

Lời nói thật đáng sợ.

Chỉ riêng nước bọt của những người này cũng đủ để dìm chết Lục Vân.

Lâm Thanh Đàn sắc mặt tái nhợt kéo kéo cánh tay Lục Vân nói: “Chị thấy… chúng ta nên đóng cửa Hạnh Lâm Đường trước, sau đó tính sau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.