“Cảm ơn bác sĩ Lục, cậu lại cứu hai mẹ con chúng tôi một lần, phần ân tình này, chúng tôi thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.”
Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất.
Lục Vân vội vàng đỡ bà ta đứng dậy, cười nói: “Không có việc gì, chỉ là tiện tay mà thôi, ngày đó ở Hạnh Lâm Đường chị hai tôi bị nhiều người nói xấu như vậy, may nhờ có cô đứng ra làm chứng.”
“Nhắc tới lại xấu hổ, ngày đó chúng tôi cũng không giúp gì được.”
“Sao có thể chứ, tâm ý của hai người, tôi và chị hai đều nhìn thấy.”
Lục Vân cười an ủi người phụ nữ, sau đó lại nhìn về phía cô bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Tôi và Tiểu Tiểu quen biết nhiều ngày như vậy, còn chưa tặng gì cho con bé!”
“Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ân tình của cậu đối với hai mẹ con chúng tôi đã đủ nặng rồi, chúng tôi không thể nhận quà của cậu nữa.” Người phụ nữ vội vàng từ chối.
Tiểu Tiểu cũng dịu dàng nói: “Đúng vậy, anh trai đối với Tiểu Tiểu rất tốt, Tiểu Tiểu thích anh trai nhất.”
“Cô Yên tâm đi, không phải lễ vật quý giá gì, chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi.
Lục Vân đã sớm dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, cho nên để Lý Hổ mua giấy bút mang tới, ở trước mặt hai mẹ con vẻ một bức họa.
Trong tranh, là một biển hoa dưới ánh mặt trời, cô bé vui vẻ chạy nhảy, nụ cười ngây thơ sáng lạn.
Lục Vân căn cứ vào khuôn mặt hiện tại của cô bé để suy đoán vẻ khuôn mặt sau khi lớn của cô bé.
Bức tranh này, Lục Vân vẽ rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc như bức “Tường Vi Thịnh Thế” lúc trước tặng cho chị Yên Nhi.
Người phụ nữ ở một bên thán phục nói: “Thì ra trình độ vẽ của bác sĩ Lục cao như vậy, vẽ đẹp quá.”
Người phụ nữ tuy rằng không hiểu thư họa, nhưng vẽ đẹp hay xấu vẫn có thể nhìn ra, bức tranh này của bác sĩ Lục, làm cho cô có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ ánh mặt trời trên bức tranh kia đang chiếu vào trong lòng cô.
Ấm áp.
Ngây thơ.
Giống như vào giờ phút này tất cả lo lắng trong cuộc sống, đều tan thành mây khói.
Sau khi vẽ xong, Lục Vân cười nói với cô bé: “Tên bức tranh này, gọi là 《 Vui vẻ nho nhỏ 》, là anh tặng cho em, em có thích không?”
“Thích, Tiểu Tiểu thích quà của anh trai, Tiểu Tiểu rất vui.” Cô bé vỗ tay nói.
Trên mặt Lục Vân cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hạnh phúc nho nhỏ.
Càng đơn giản, càng tốt đẹp.
Sau khi Lục Vân rời khỏi khu ổ chuột, không tới Hạnh Lâm Đường nữa, mà trực tiếp trở về biệt thự thảm cỏ.
Bảy ý niệm pháp trận, ngày hôm qua hắn vẫn chưa khắc xong.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Vì không để cho ba người chị xinh đẹp hiểu lầm, lần này Lục Vân không dám khóa trái cửa phòng.
Dù sao thời gian tan làm của các chị còn sớm, hắn có đủ thời gian đến hoàn thành pháp trận.
Khắc họa ý niệm pháp trận cũng giống như châm cứu, những thứ càng nhỏ bé, độ khó càng cao.