Diệp Khuynh Thành chạy về Giang Thành với tốc độ cực nhanh, vội vội vàng vàng về tới tập đoàn Khuynh Thành, thương lượng công việc xã giao với các công nhân.
Mà Lục Vân lại chuẩn bị trực tiếp đi tìm Nam Giang Vương, giữa đường lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
“Tiểu Lục Vân.” Là chị Yên Nhi, giọng của chị ấy nghe rất suy yếu.
Trên mặt Lục Vân tràn đầy nôn nóng, vội hỏi, “Chị Yên Nhi, chị làm sao vậy?”
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại không đáp lại.
“A!!” Lục Vân rít gào một tiếng, vội vàng kích động ý niệm pháp trận, nháy mắt đã biết được vị trí của Liễu Yên Nhi .
||||| Truyện đề cử: Mười Năm Làm Thiếp |||||
Hắn vội vàng chạy đến.
Khi tìm thấy Liễu Yên Nhi, cô đã ngã xuống một mảnh cỏ, vết cắn trên mu bàn tay đã hiện ra màu tím đen. Hơn nữa còn có một dấu ấn màu tím dài mười cm hiện lên trên cánh tay cô.
Đây là độc của rết bảy màu.
Mỗi lần Liễu Yên Nhi phát tác, độc ấn màu tím sẽ kéo dài mười cm, khi kéo tới trái tim thì chắc chắn phải chết.
Lục Vân không quan tâm được nhiều, hắn quan sát mọi nơi, thấy chung quanh không có ai khác nên trực tiếp xé rách bộ đồ mặc ban đêm của Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt Lục Vân rất thuần túy, không có chút tà niệm nào, hắn cầm kim châm cứu đâm xuống.
Phong bế tâm mạch có thể tạm thời trì hoãn tốc độ độc bộc phát của độc. Nhưng nếu muốn hoàn toàn trừ tận gốc độc tố này thì cần dùng bản thể của rết bảy màu để làm thuốc dẫn.
Lục Vân thi châm xong thì cởi quần áo của mình xuống khoác lên người Liễu Yên Nhi, sau đó ôm thân thể mềm mại của cô rồi chạy về biệt thự Lục Nhân.
Lúc hắn đi ra từ biệt thự, hai mắt hắn đã tràn ngập sát ý – Sát ý ngập trời!
Hai ngày sau là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần nên mọi người trong Trần gia đang tất bật chuẩn bị.
Mặc dù việc tạp chí Giang Thành bị đập phá là sự cố nhỏ nhỏ ngoài ý muốn nhưng nó không ảnh hưởng nhiều tới niềm vui của Trần gia.
Đối với Trần gia, khoảng thời gian này có thể nói là tam hỷ lâm môn.
Không sai, chính là tam hỷ lâm môn.
Chuyện thứ nhất chính là Cố An Kỳ gả vào Trần gia.
Chuyện thứ hai chính là Trần An – người đã mất tích hơn 10 năm, đã quay trở về với tư cách là một võ giả.
Chuyện thứ 3 chính là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần diễn ra vào hai ngày sau.
Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Trần gia ngày càng đi lên, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể độc quyền tất cả các ngành công nghiệp ở Giang Thành, chiếm vị thế không thể lay chuyển ở Giang Thành.
Lúc này, Cố An Kỳ đang đứng cạnh một người thanh niên có gương mặt nữ tính, thanh âm nói chuyện có chút chói tai: “Việc tòa soạn bị đập phá ngày hôm nay không khiến em sợ hãi chứ?”
“Em không sao.”
Cố An Kỳ lắc đầu, giọng nói đầy mỉa mai: “Cũng chỉ là một đám lâu la không biết tự lượng sức mà thôi. Nếu như tạp chí Giang Thành bị đập phá thì ngày mai lại có một tạp chí Giang Thành thứ 2 xuất hiện. Bọn họ chỉ đang lãng phí công sức mà thôi.”