Mà Nam Giang Vương, có lẽ cũng có thể đổi tên thành Giang Thành Vương.
…..
Nhà họ Tôn.
Đại tiểu thư Tôn Tiểu Sở lại trốn khóa luyện thi, đang vui vẻ ôm điện thoại nằm trên ghế salon vui cười không ngừng.
“Tôi biết ngay mà Lục tiên sinh không thể nào là kẻ yếu đuối được.”
Tôn Cẩm Vinh thấy mà đau đầu không thôi, thật sự là không còn lời nào để nói với con nhóc này rồi, càng nhìn đứa cháu gái đang nằm cười ngây ngốc trên ghế salon ở đằng kia, trong lòng ông ta càng thêm lo lắng.
Xem ra đứa nhóc này hoàn toàn đã rơi vào tay giặc rồi.
Nếu là trước khi Trần gia xảy ra chuyện, Tôn Cẩm Vinh chắc chắn sẽ vô cùng hy vọng cháu gái mình có thể ở bên Lục tiên sinh, thậm chí sẽ chủ động tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau.
Thế nhưng.
Sau khi chuyện đó xảy ra.
Tôn Cẩm Vinh đột nhiên cảm thấy đây chưa chắc là chuyện tốt gì.
Trước kia ông ta cũng suy nghĩ giống Tôn Thiên Lỗi, cho rằng Lục Vân chẳng qua chỉ là em vợ Vân Thiên Thần Quân, lớn lên ở Giang Thành này, thế nhưng sự thật lại khác xa, Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Lục Vân đã sớm gặp đủ loại người, hơn nữa còn là nhân vật đứng đầu cả nước, hắn muốn có bao nhiêu phụ nữ ưu tú mà không được chứ? . Truyện Tiên Hiệp
Nhìn lại cháu gái của mình.
Tính cách điêu ngoa, lại không siêng học, mấu chốt là, tuy con bé lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng chỗ nào đó thật sự quá kém phát triển…!
Quả thực không có một ưu thế nào đáng nhắc đến.
Tôn Cẩm Vinh rất là phiền muộn…
“Tiểu Sở, ông muốn nói với cháu vài câu quan trọng, cần cháu chuẩn bị tâm lý trước.”
“Câu gì ạ?”
Tôn Tiểu Sở bật dậy ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Cẩm Vinh, nói: “Ông nội, không phải là ông muốn nói với cháu là ông bị bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu nữa đấy chứ?”
Nhất định là như vậy.
Bằng không thì sao ông nội lại nghiêm túc như vậy, còn kêu mình chuẩn bị tâm lý thật tốt nữa.
“Hu hu hu, ông nội đừng chết mà, Tiểu Sở không nỡ xa ông đâu……”
Tôn Tiểu Sở thật đau lòng, vừa khóc vừa kéo tay Tôn Cẩm Vinh
“Cút!”
Tôn Cẩm Vinh lập tức đen mặt, mắng: “Thân thể ông còn tốt lắm, có phải cháu hy vọng ông bị bệnh ung thư lắm rồi phải không…! ”
“Cháu xem tivi đều thấy người ta diễn như vậy mà!” Tôn Tiểu Sở oan ức nói.
“Bảo cháu bớt xem mấy phim truyền hình tào lao đó đi thì cháu không nghe, xem ra sau này ông phải tịch thu luôn điện thoại của cháu mới được.”