“Nói không phải chứ em ba à, em đã lớn ngần này rồi mà lại bị một con rết cắn thành cái nông nỗi này, chị đúng là không hiểu nổi đấy, con rết kia chẳng lẽ là rết tinh à?”
Lục Vân đứng ở một bên buồn cười không thôi.
Chị hai à, chị nói đúng rồi đó, nó đúng là một con rết tinh chứ còn gì nữa.
Lúc Lục Vân nghiền con rết đó ra thành bột, các chị em không có mặt ở đó, nếu không để Lâm Thanh Đàn nhìn thấy trên đời có một con rết to đến vậy chắc lúc này chẳng nói ra được những lời như vậy nữa đâu.
Còn Liễu Yên Nhi bên này thì rõ mồn một mọi chuyện, nhưng cô cũng không nói cho bọn họ biết.
Sau khi cho Liễu Yên Nhi uống thuốc xong xuôi, Lâm Thanh Đàn bèn than vãn nói:
“Chị cũng không biết gần đây bị gì nữa, không hiểu sao lại xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, đầu tiên là Trần gia bôi nhọ chị gái và em trai, sau đó lại đến em bị rết cắn.”
“May mắn thay, Trần gia cũng đã đứng ra thanh minh và xin lỗi rồi… Mà nói đến đây cũng thấy lạ thật, Trần gia tốn công tốn sức như vậy rốt cuộc để được cái gì cơ chứ?”
Lâm Thanh Đàn thực sự nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Còn Liễu Yên Nhi lại nhìn về phía Lục Vân với biểu cảm ngập tràn suy nghĩ đắn đo sâu xa.
Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng trực giác nói cho cô ta rằng chắc chắn là do em trai Lục Vân đã nhúng tay giúp gì đó.
Nghĩ đến đây cô thấy, có vẻ như đứa em trai này không chỉ biết võ công và y thuật thôi đâu, mà đằng sau chắc hẳn cũng có một thân phận không hề tầm thường.
Năm phút sau, Lục Vân đột nhiên nói:
“Tác dụng của thuốc chắc gần hết rồi, chị Yên Nhi, em châm cứu cho chị nhé!”
“Ừ!”
Giọng nói của Liễu Yên Nhi nhẹ nhàng mềm mại đến lạ, cô khẽ gật đầu, trên mặt bắt đầu hiện lên một vệt ửng hồng, trông cô toát lên vẻ kiều diễm và xinh đẹp vô cùng.
Lâm Thanh Đàn nhìn thấy vậy cũng hơi thấy chua chát, nhưng sau đó cô cũng an phận rời khỏi phòng, vì cô ấy biết rằng Lục Vân sẽ châm cứu vào vị trí ngực của em ba, đây là vị trí rất rất nguy hiểm, bởi vì nó gần với trái tim nhất, nên chỉ cần có một chút bất cẩn thôi sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nếu không phải vì trình độ hiện tại của Lâm Thanh Đàn không đủ để châm cứu bộ vị đó cho em ba, chứ không cô sẽ không cho hắn động vào, thà tự mình làm còn hơn.
Bởi dù sao thì nam nữ cũng khác nhau mọi mặt…
Còn lý do vì sao Lâm Thanh Tân rời khỏi phòng là bởi vì cô sợ rằng mình đứng bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu của Lục Vân.
Thế cho nên, trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người.
Lục Vân lo lắng, lần này hoàn toàn khác với cảm giác khi lần đầu tiên hắn châm cứu cho Liễu Yên Nhi.
Bởi khi đó Lục Vân một lòng lo lắng cho mạng sống của Liễu Yên Nhi, chính vì vậy châm cứu là sự bất đắc dĩ phải làm, với lại khi đó Liễu Yên Nhi đang bất tỉnh nhân sự, cô cả biết gì cả nên hắn cũng không sượng lắm.
Nhưng lúc này, một mỹ nhân đẹp đến ná thở đang nằm trước mặt mình, đang dùng đôi mắt ầng ậc nước nhìn mình, sự quyến rũ này đúng là câu hồn đoạt phách.
“Chị Yên Nhi à, chị quay mặt sang chỗ khác đi.”
“Ừ.”