Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 214: Chương 214




Nghe thấy những lời chế giễu của những bệnh nhân xung quanh mình, Thẩm Kim Hoa hoàn toàn choáng váng.

Lục thần y?

Thầy của ông Dư?

Chính là cậu ta?

Thẩm Kim Hoa không thể tin nổi.

Ông ta cứ tưởng thầy của Dư Hồng Văn là một ông cụ đức cao vọng trọng, thật không ngờ người đó lại còn trẻ như vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn, Thẩm Kim Hoa biết đây nhất định không phải là nói đùa. Ông ta vội vàng đứng dậy nói: “Lục thần y, tôi xin lỗi. Vì vừa rồi không biết thân phận của cậu nên tôi đã vô tình xúc phạm đến cậu.”

Lục Vân khoát tay nói: “Không sao đâu, người không biết không có tội.”

Lúc này, Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Hồng Văn nghiêm túc hỏi: “Thưa thầy, vừa rồi thầy bảo tôi cho thêm vị thuốc bổ phổi vào bát chính tán. Thầy có thể giải thích thêm được không?”

Lục Vân gật đầu: “Cái này gọi là nhấc mở nắp*”

*Nhấc mở nắp là một trong những nguyên tắc chữa bệnh. Nó đề cập đến một phép ẩn dụ để thúc đẩy đi tiểu bằng cách khuếch đại hoặc nâng phổi

“Nhấc mở nắp?”

“Đúng!”

Lục Vân giải thích: “Cơ thể con người chúng ta giống như một ấm trà. Nếu như chúng ta hơi nghiêng ấm thì sẽ rót được trà ra. Nhưng nếu như chúng ta muốn rót trà ra nhanh hơn thì chúng ta chỉ cần nhấc nắp lên.”

“Tôi hiểu rồi!”

Dư Hồng Văn vỗ trán nói: “Phổi nằm ở vị trí cao nhất trong các cơ quan nội tạng, cũng giống như nắp ấm trà. Sau khi sử dụng vị thuốc bổ phổi cũng tương đương với việc mở nắp ấm trà, tác dụng lợi tiểu tự nhiên sẽ mạnh hơn.”

“Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ.”

Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.

Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.

Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!

Lục Vân cười nói: “Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó.”

“Là sư phụ dạy tốt.”

“Là do ông có ngộ tính tốt.”

“Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn.”

“…”

Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.