Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 221: Chương 221




Người đàn ông kia đã quá quen với chuyện này, ban đầu cũng không để ý đến, nhưng sau khi liếc nhìn mặt nghiêng của Diệp Khuynh Thành một cái thì bỗng giật mình.

Sao lại giống như vậy?

Người đàn ông đó vội vàng bước vào đại sảnh, hỏi lễ tân đang đứng ở đó, “Hai người vừa rồi tên là gì?”

Cô lễ tân nhìn thoáng qua bảng đăng ký rồi trả lời, “Nam tên là Lục Vân, nữ tên Diệp Khuynh Thành.”

“Diệp Khuynh Thành.” Người đàn ông mặc tây trang lặp lại cái tên này lần nữa, ánh mắt lập loè bất định.

Khách sạn Phong Lâm Vãn.

Tên của khách sạn mang đậm chất thơ được lấy cảm hứng từ tên một bài thơ của Đỗ Mục, một nhà thơ thời Đường:

Đình xa tọa ái phong lâm vãn,

Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa. . truyện đam mỹ

(Sơn hành – Đỗ Mục)

Vừa thanh cao lại độc đáo.

Lúc này trên giường lớn của khách sạn, Diệp Khuynh Thành cởi áo ngoài lộ ra thân thể đầy kiêu ngạo…

“Tiểu Lục Vân…”

Ánh mắt của Diệp Khuynh Thành mơ màng, trong miệng thì thào gọi tên Lục Vân.

Lục Vân giật mình, hắn còn chưa kịp sử dụng kim châm truyền khí cho Diệp Khuynh Thành thì đột nhiên cô lao về phía hắn.

Tuy nhiên lúc này đã quá muộn để sử dụng kim châm nên Lục Vân quyết định truyền khí trực tiếp cho Diệp Khuynh Thành. Vì thế, hắn vội nắm lấy hai bả vai của cô và bắt đầu truyền chân khí qua.

Diệp Khuynh Thành khẽ khịt mũi rồi ngủ thiếp đi.

Lục Vân ra ngoài mua một chiếc áo sơ mi cho Diệp Khuynh Thành. Khi hắn quay trở lại, cô đã tỉnh. Hai tay nắm chặt ga giường ngồi ở đầu giường trông rất đáng thương.

Cô không mất hết toàn bộ trí nhớ. Cô vẫn nhớ rất rõ một số cảnh quan trọng. Vì vậy khi nhìn thấy Lục Vân quay trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đỏ bừng.

Trước mặt tiểu Lục Vân mà lại làm chuyện xấu hổ như vậy, hình tượng lạnh lùng của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại. Không biết tiểu Lục Vân sẽ nghĩ như thế nào về mình đây, a a a!

Diệp Khuynh Thành muốn sụp đổ tới nơi rồi.

“Chị Khuynh Thành, em mua cho chị một chiếc áo sơ mi mới. Chị mặc thử xem có vừa không?”

Diệp Khuynh Thành không ngờ rằng Lục Vân không những không có ý giễu cợt cô mà hắn lại còn rất chu đáo đặt chiếc áo tới trước mặt cô.

“Ừm, cảm ơn tiểu Lục Vân.”

Diệp Khuynh Thành gật đầu, cô quay lưng đi thay áo.

Hai người nghỉ ngơi trong phòng thêm một lúc, sau đó trả phòng rồi rời đi.

Diệp Khuynh Thành ôm cánh tay của Lục Vân, trông hai người như thể một đôi yêu nhau.

Sau khi họ vừa rời khỏi phòng được vài phút, một người đàn ông mặc vest bước vào căn phòng mà họ ở trước đó. Anh ta mò mẫm trên giường một lúc và nhặt được vài sợi tóc dài mảnh.

Trên đường về nhà, Diệp Khuynh Thành vẫn còn cảm thấy hơi sợ một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.