Ánh mắt cô nhìn về phía Lục Vân cũng có chút lạnh lẽo. Bởi vì nhìn tình huống trước mắt, có khả năng rất lớn Lục Vân chính là lừa đảo.
Từ Tuệ Linh lạnh lùng nói, “Chuyện đã rõ ràng như vậy còn chờ cái gì nữa, Thẩm Tử Hiên, em vào bếp cầm đao, chị đứng canh chừng hắn, chị muốn thằng lừa đảo này biết cái giá phải trả khi lừa gạt Thẩm gia chúng ta.”
“Nếu các người đã vội vàng như vậy, tôi không ngại lộ ra một chút tin tức cho các người biết.” Đúng lúc này, Lục Vân bỗng mở miệng nói,”Thẩm Kim Hoa không phải bị bệnh, mà là trúng sát khí, mà vật tà sát kia được đặt ngay dưới gối nằm của ông ta.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt ba người đều lập tức thay đổi, đặc biệt là Từ Tuệ Linh, bà ta nhịn không được mắng bằng giọng the thé,”Thả rắm chó mẹ mày, cái gì mà sát khí, tao thấy mày gạt người đến nghiện rồi!”
Nói xong bà ta lập tức vọt tới mép giường Thẩm Kim Hoa, chuẩn bị xốc gối của ông ta lên.
Lục Vân bắt lấy cổ tay bà ta và nói, “Tôi vừa loại bỏ sát khí xong cho Thẩm Kim Hoa, hiện tại ông ta không thể bị di chuyển, nếu không thần tiên cũng khó cứu được.”
“Đừng có ở đây thả rắm chó, mày buông tay cho tao!”
Từ Tuệ Linh dùng sức tránh thoát cánh tay Lục Vân, duỗi tay muốn kéo cái gối ra, nhưng lúc này, Thẩm Kim Hoa lại đột nhiên mở to đôi mắt.
“Từ Tuệ Linh, tôi thấy bà ước gì tôi chết ngay cho xong đúng không!”
“A…. Sao ông?” Từ Tuệ Linh hét lên một tiếng, trực tiếp bị câu nói của Thẩm Kim Hoa làm sợ tới mức lùi lại vài bước, chân vướng một cái, té lăn xuống đất.
“Cha, cha tỉnh rồi!”
Thẩm Tĩnh Nghi rơi lệ đầy mặt nhào về hướng Thẩm Kim Hoa, ôm ông ta không ngừng khóc thút thít, “Con còn tưởng rằng, còn tưởng rằng nghe còn được không thấy cha nói chuyện nữa, hức hức hức.”
Thẩm Kim Hoa vuốt đầu cô ta và nói, “Là Lục thần y đã cứu cha, thật ra lúc các con còn chưa tiến vào thì cha đã tỉnh rồi.”
“Vậy sao cha….” Thẩm Tĩnh Nghi vừa định hỏi vì sao ông ta lại giả bộ bất tỉnh, nhưng lập tức ý thức được cái gì, kinh ngạc nói, “Cha, chẳng lẽ Lục thần y nói đúng, thật sự có người muốn hại cha?”
Thẩm Kim Hoa gật gật đầu.
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Từ Tuệ Linh đang ngồi bệch dưới đất.
Vừa rồi khi nghe thấy Lục Vân nói có tà sát quấy phá, cảm xúc của bà ta là kích động nhất, còn không màng Lục Vân cảnh cáo mà khăng khăng muốn di chuyển đầu của Thẩm Kim Hoa, cho nên hiềm nghi của bà ta là lớn nhất.
Thẩm Kim Hoa quát lạnh một tiếng,”Từ Tuệ Linh, có phải là bà làm hay không, tốt nhất là thành thật khai báo cho tôi!”
Từ Tuệ Linh vội vàng lắc đầu nói, “Không phải đâu mình ơi, tôi thật sự không biết đây là chuyện gì, nhất định là tên lừa đảo này cố ý vu khống, là hắn nhét mảnh ngọc bội kia vào gối của mình.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im ắng đi.
Từ Tuệ Linh còn chưa phản ứng lại, vẫn liều mạng giải thích, “Thật sự không phải tôi làm, mọi người nhất định phải tin tưởng tôi!”
Lục Vân cười lạnh và nói, “Tôi đã nói với bà là vật tà sát kia là ngọc bội từ khi nào?”
Ầm ầm!
Từ Tuệ Linh như bị sét đánh, bà ta đã tự nói lỡ miệng.