Dù sao Hoàng Mi đại tiên cũng là người tu đạo nên cho dù tuổi đã khác cao nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh và năng lực của ông ta ở một số phương diện cũng rất mạnh. Chính ông ta từng nói rằng chỉ cần ông ta muốn trẻ lại thì ông ta có thể làm điều đó bất cứ lúc nào. Thế nhưng ông ta lại lười thay đổi, ông ta lại đi lợi dụng chính điều này để lừa những người phụ nữ cả tin.
Làm gì có người phụ nữ nào chẳng muốn trẻ mãi không già?
Nếu như sau này một người có thể chết với vẻ ngoài 18 tuổi vào lúc tuổi thọ đã tận, nói không chừng lúc đầu thai lại được ưu tiên.
Hoàng Mi đại tiên nắm bắt được tâm lý này của phụ nữ nên ông ta chuyên đi lừa tiền lừa sắc.
Từ Tuệ Linh chính là một trong nhiều mục tiêu của ông ta.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Từ Tuệ Linh nói: “Đại sư, hôm nay những người trong Thẩm gia đều đi tới bệnh viện cùng với Thẩm Kim Hoa cho nên hiện tại không có ai ở nhà.”
“Ha ha, thế không phải có nghĩa là chúng ta muốn làm gì cũng được sao?”
Hoàng Mi đại tiên cười, ông ta không kiên nhẫn vươn tay muốn chạm vào Từ Tuệ Linh. Tuy nhiên đột nhiên ông ta dừng lại nói: “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói với bà sao rồi?”
Từ Tuệ Linh nhìn chằm chằm ông ta và nói: “Kể từ khi tôi vào Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi luôn có ác cảm với tôi nên không dễ lừa được cô ta.”
Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Mi đại tiên đến Thẩm gia. Lần trước khi đến Thẩm gia, ông ta tình cờ nhìn thấy bức ảnh chụp Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Tĩnh Nghi trong bức ảnh ấy rất xinh đẹp khiến cho ông ta lập tức nảy sinh tà niệm.
“Bà chỉ cần dụ cô gái kia tới đây nghe tôi đọc kinh một lần. Nếu như không được thì tôi sẽ dùng cách khác.” Hoàng Mi đại tiên bất đắc dĩ nói.
Thế nhưng Từ Tuệ Linh còn chưa kịp trả lời thì bà ta đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng trong trẻo truyền đến từ lầu 2: “Đồ đạo sĩ độc ác, ông đừng có mơ!”
Người nói là Thẩm Tĩnh Nghi.
Cô ta bước xuống với gương mặt lạnh lùng. Với chiều cao 1m70 và đôi chân thon dài, chỉ cần hơn chục bước chân là đã bước xuống tới tầng 1.
“Từ Tuệ Linh, không phải bà nói ở Thẩm gia không có ai sao?”
Hoàng Mi đại tiên giật mình nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi, ánh mắt của ông ta sáng lên nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra Thẩm Kim Hoa và Thẩm Tử Hiên cũng ở đó.
Chết tiệt! Đây là một cái bẫy!
Sắc mặt của Hoàng Mi đại tiên tối sầm lại. Ông ta đứng dậy định lao ra khỏi phòng khách nhưng vừa mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy một dấu giày lớn đá về phía ngực mình.
“Oanh——”
Hoàng Mi đại tiên mất cảnh giác, bị một cú đá đạp bay trở lại phòng khách, thảm thiết kêu lên một tiếng, khi nhìn thấy dáng người ở ngoài cửa, ánh mắt của ông ta đột nhiên trợn trừng to lên.
“Là mày!!”
Hoàng Mi đại tiên làm sao có thể quên Lục Vân được chứ.
Lúc đầu trên núi Thiên Đãng ở Giang Thành, chính tên này đã phá hỏng việc tốt của ông ta, thậm chí còn tiêu diệt tên yêu tinh hung hãn của ông ta.
Không ngờ tới.
Hôm nay lại gặp nhau.
Quả nhiên, không phải oan gia thì không gặp nhau!