Thẩm Kim Hoa nhìn vết máu trên cổ cô, sợ hãi nói: “Tĩnh Nghi, con có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Thẩm Tĩnh Nghi lắc đầu.
Lúc này Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, Từ Tuệ Linh cũng đã sớm sợ đến choáng váng, bà ta cho rằng Hoàng Mi đại Tiên có công pháp cao thâm, có thể dễ dàng giết chết Lục Vân, nhưng cuối cùng bà ta còn không thấy Lục Vân ra tay như thế nào.
Người thanh niên này thật là đáng sợ!
“Từ Tuệ Linh, nể tình tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta, cho nên tôi tha cái mạng chó của bà, còn bây giờ mau chóng cút khỏi nhà Thẩm gia ngay!” Thẩm Kim Hoa quát lên.
Từ Tuệ Linh không dám ở đây phàn nàn nữa, bà ta vội vàng chạy trốn khỏi Thẩm Gia.
Sau khi xử lý xác của Hoàng Mi đại tiên, Thẩm Kim Hoa trở lại phòng khách, trong lòng vô cùng biết ơn mà nói với Lục Vân: “Lục sư phụ, ngài đã cứu mạng cả gia đình chúng tôi. Tôi đã nghe Tĩnh Nghi nói về chi phí khám bệnh rồi.”
Lục Vân yên lặng liếc nhìn Thẩm Cảnh Nghi, thầm nghĩ cô gái này thật biết tự giác, nhưng cho dù cô ta không đề cập đến chi phí khám bệnh, hắn cũng sẽ không thèm quan tâm đến.
Tiền bạc, đối với Vân Thiên Thần Quân mà nói chỉ là một dãy số.
Lý do tại sao hắn nói hắn muốn một nửa tài sản của Thẩm gia, đơn giản chỉ vì Lục Vân thấy khó chịu khi nhìn thấy họ như vậy, nói như thế chỉ để dọa họ.
Lúc này Lục Vân định nói không cần nữa thỉ nghe Thẩm Kim Hoa cung kính nói: “Đừng nói nửa tài sản của Thẩm gia, cho dù ngài muốn mọi thứ của Thẩm gia, tôi cũng nguyện ý dâng tất cả cho Lục thần y.”
Vừa rồi Lục Vân đã sử dụng thần thông thật sự rất đáng sợ để giết chết Hoàng Mi đại tiên, làm bây giờ nhớ lại tim Thẩm Kim Hoa vẫn đập thình thịch.
Người như hắn, sẽ thiếu tiền sao?
Chắc chắn không.
Thẩm Kim Hoa vô cùng hiểu điều này nên chủ động dâng mọi thứ của Thẩm gia để thể hiện tấm lòng của mình, ngoài ý định báo đáp Lục Vân ra thì ông vẫn muốn ôm đùi hắn hơn.
Đúng rồi.
Thẩm Kim Hoa chỉ muốn ôm đùi Lục Vân.
“Ông nguyện ý cho tôi tất cả mọi thứ của Thẩm gia sao?”
Lục Vân lộ ra vẻ kỳ quái, liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghi bên cạnh, thầm nghĩ mọi thứ của Thẩm gia đều phải bao gồm cô gái xinh đẹp này sao?
Thẩm Kim Hoa lập tức hiểu ra, cười nói: “Chỉ cần Lục thần y không chán ghét, sau này Tĩnh Nghi có thể làm người hầu cho ngài, Lục thần y có thể tùy ý sai bảo bất cứ lúc nào.”
“Cha, cha đang nói cái gì…”
Thẩm Tĩnh Nghi giậm chân, tuy rằng cô ta dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim Hoa, nhưng từ biểu cảm của cô ta có thể nhìn ra, cô ta không phải không thích quyết định của Thẩm Kim Hoa, mà chỉ là có chút ngại ngùng mà thôi.
Lục Vân mỉm cười và nói: “Tôi đánh giá cao lòng tốt của Thẩm tiên sinh, nhưng mà, tôi đã có bảy chị gái xinh đẹp rồi.”
Nói xong, hắn đứng dậy và bước ra khỏi phòng khách, đẩy chiếc xe đạp 28 thanh của mình rời đi.