“Đúng!” Hai mắt Khương Lam sáng ngời mà nói, “Vận mệnh thật biết trêu người, thì ra con gái của chúng ta vẫn luôn ở tỉnh Giang Nam, tôi muốn dẫn nó về Diệp gia để đền bù tiếc nuối mấy năm nay.”
….
Giờ phút này, ở biệt thự Lục Nhân, Diệp Khuynh Thành còn chưa biết chuyện xảy ra ở Diệp gia.
Cô đã tắm rửa xong, mặc váy ngủ ren, lộ ra đôi chân dài tuyết trắng mịn màng, ngồi xếp bằng trên sô pha mà xem TV, thỉnh thoảng còn vặn vẹo cổ vài cái.
Lục Vân thấy thế thì hỏi, “Làm sao vậy chị, cổ không thoải mái sao?”
“Ừ, thường xuyên ngồi làm việc trên ghế nên cổ có hơi đau.”
“Em giúp chị mát xa cho!”
Lục Vân nói xong thì ngồi vào sô pha bên cạnh, dùng tay nghề chuyên nghiệp trợ giúp Diệp Khuynh Thành mát xa vai cổ, đồng thời trên ngón tay còn rót chân khí, rất nhanh cảm giác đau nhức trên cổ Diệp Khuynh Thành đã biến mất.
Bởi vì ngồi làm việc thời gian dài nên cô sinh ra đau nhức vùng vai cổ, đã bị nhiều năm rồi, trước kia mỗi lần đau đớn khó chịu đều là Lâm Thanh Đàn châm cứu mát xa giúp cô. Nhưng hiệu quả lại không tốt bằng Lục Vân, đó là vì Lâm Thanh Đàn không có chân khí.
Ngày kế, vợ chồng Diệp Hướng Vinh đột nhiên đến thăm.
Khi bọn họ bc vào biệt thự Lục Nhân, Diệp Khuynh Thành, Lâm Thanh Đàn, Liễu Yên Nhi và cả Lục Vân đều ngây người, đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Lam, mặt họ lại càng ngơ ra.
Giống!
Thật sự quá giống!
Ánh mắt họ quét qua quét lại gương mặt Khương Lam và Diệp Khuynh Thành, hai người thật sự như được đúc ra từ một khuôn!
Giờ khắc này, tất cả mọi người ý thức được điều gì đó.
Quả nhiên, vào thời khắc vợ chồng Diệp Hướng Vinh nói ra chân tướng, Diệp Khuynh Thành đã khóc không thành tiếng, thì ra gia đình của cô vốn là hào môn thế gia đỉnh cao của tỉnh Giang Nam, Diệp gia.
Lúc mới nhìn thấy vợ chồng Diệp Hướng Vinh, trong lòng Diệp Khuynh Thành rất kháng cự, thái độ cũng rất lạnh nhạt. Bởi vì cô cho rằng sở dĩ mình đến viện mồ côi là do cha mẹ đã vứt bỏ cô từ nhỏ.
Nếu thật là như vậy thì hoàn toàn không cần nhận nhau, không có khả năng nói 25 năm trước vứt bỏ cô, hiện tại thấy cô trưởng thành thì chạy tới nói họ là cha mẹ cô, cô nhất định phải nhận lại họ.
Diệp Khuynh Thành không rộng lượng như vậy.
Không phải một câu xin lỗi đơn giản là có thể đền bù thời gian 25 năm.
Nhưng khi Diệp Khuynh Thành nghe thấy chân tướng năm đó, không phải vợ chồng Diệp Hướng Vinh muốn vứt bỏ mình, mà cho rằng mình đã chết non, cho nên mới để người ta ôm đi, khúc mắc trong lòng cô nhanh chóng tan thành mây khói.
Dù sao bọn họ cũng không phải cố ý, 25 năm qua họ cũng chịu đựng dày vò.
Ba người ôm nhau khóc rống.
Mà ba người Lục Vân, Lâm Thanh Đàn và Liễu Yên Nhi bên cạnh lại mang tâm tình phức tạp.
Một mặt là mừng cho chị cả, mặt khác lại thương cảm, bởi vì bọn họ đều là cô nhi trông viện mồ côi Dương Quang, rất dễ nhìn cảnh sinh tình. Đặc biệt là Lục Vân, hắn không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào.