Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 243: Chương 243




Cái tên bị Lục Vân bóp cổ biết mình không còn đường lui nữa rồi, chỉ biết căng mắt há mồm ra gào lớn để cho hai người kia chạy đi.

Còn hắn ta thì tự cắn lưỡi của mình đến chết, ngay khi hơi thở vừa dứt, ngay lập tức từ trong ngực anh ta nhảy bổ ra một con cóc độc.

Vì Lục Vân đã nâng anh ta lên không trung cao quá đầu mình cho nên ngực của người này ở vị trí ngay thẳng với mặt Lục Vân.

Chính vì vậy khi con cóc kia vừa chui ra thì đã phun ngay một ngụm nọc độc vào mặt hắn.

Rắc rắc——

Lục Vân vặn cổ người đàn ông kia và nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị nọc độc của con cóc phun ra bắn vào mặt, vùng mặt bị dính chất độc bắt đầu cảm thấy đau rát thốn cùng.

Nhưng đối với Lục Vân mà nói, ngay cả cái sương độc đặc chế của Xà Hạt lão nhân kia làm ra cũng chẳng đủ đô với hắn, uống hồ là độc của con cóc nhỏ này.

Ngay khi trúng độc, chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, trong nháy mắt thiêu đốt nọc độc, sau đó một lá bùa phun ra, lập tức bắt trói con cóc đó.

Cả quá trình bắt lại cũng chỉ tốn một tí thời gian bằng với một lần hít thở mà thôi.

Nhìn hai người đang chạy trốn kia, chắc cũng chạy được không tới 20 mét rồi, Lục Vân búng ngón tay một cái, một luồng chân khí lao đến sau đó cơ thể của một người trong hai người họ bị xuyên thủng.

Lần này cũng giống như người trước, sau khi ngã xuống, cơ thể của tên đó lại nhảy ra một con vật mang tính độc cực mạnh, đó chính là một con bọ cạp độc, nhưng dù vậy nó vẫn phải bị hắn bắt lại một cách dễ dàng.

Chỉ còn lại người cuối cùng.

Lục Vân đầu tiên đánh cho tay chân anh ta tàn phế sau đó buộc anh ta phải khai ra nơi ở của sư phụ mình, hắn tính giải quyết triệt để lão ta để tránh hậu họa về sau.

Tên cuối cùng này mới đầu cũng cứng mồm cứng miệng lắm, moi móc thế nào cũng không chịu khai ra sư phụ mình ở chỗ nào, thế mà kết quả chưa đầy nửa phút sau, anh ta đã quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, cầu xin Lục Vân cho anh ta được chết đi, coi như một sự giải thoát.

Cơ thể của anh ta lúc này chằng chịt những kim châm do Lục Vân ghim lên.

Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Lục Vân đã đập nát đầu tên đó bằng lòng bàn tay của mình, đó chính là sự giải thoát mà anh ta muốn.

Cho đến giờ phút này, bốn đệ tử của Xà Hạt lão nhân, bao gồm cả tên Trần An kia đều đã chết, và đương nhiên bốn loại độc dược mà lão ta cẩn thận tu luyện cũng đã bị hắn đầu tiên là đập chết, sau đó làm giảm lượng độc tố bên trong, rồi phơi nắng, sau đó nghiền thành bột thuốc.

Coi như cho chúng nó được làm trọn gói mọi dịch vụ luôn.

Cùng lúc đó, bên bờ sông Giang Hoài ở sâu trong một hang động lạnh lẽo và ẩm ướt, Xà Hạc lão nhân liên tiếp phun ra ba ngụm máu đặc sệt, ông ta tức giận há miệng gầm lên:

“Tên oắt con kia! Lão phu nhất định phải đích thân rút từng khúc xương của mày, sau đó móc mắt mày ra nấu thành một nồi canh lớn ăn!!!”

Lão ta tức giận ngùn ngụt, lửa giận ngập trời, cay cú đến muốn hộc máu.

Còn con mãng xà lớn quấn quanh người lão ta lúc này hình như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ cuồn cuộn của Xà Hạt lão nhân nên nó cũng điên cuồng nhả ra nuốt vào chiếc lưỡi đỏ thắm của mình, sau đó nó nhập thân với Xà Hạt lão nhân bằng một tốc độ siêu nhanh vượt quá mức bình thường.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Xà Hạt lão nhân đứng dậy, phất tay một cái chỉ thấy xung quanh hang động có vô số bọ cạp, rắn độc cùng đủ loại con vật mang tính độc lần lượt lao về phía lão ta, giây tiếp theo, bọn chúng bị đánh tan thành một làn sương máu, sau đó bị Xà Hạt lão nhân hấp thu hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.