Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 248: Chương 248




Đầu óc Lạc Ly choáng váng.

Một lúc sau, hai người đáp xuống đất.

Lạc Ly thoát khỏi vòng tay của Lục Vân và chạy cách xa hắn khoảng 5m. Cô nhìn hắn đầy cảnh giác, từ sự hô hấp nhanh của lồng ngực có thấy rằng trong lòng cô vô cùng bồn chồn.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Lạc Ly, gặp phải chuyện như vậy không ai có thể bình tĩnh được.

“Anh tới đây giúp tôi hay là có ý mưu hại tôi?” Lạc Ly cảnh giác nói.

Đương nhiên là cô đã nhìn ra thân phận của Lục Vân là người tu luyện bởi vì những võ giả bình thường không thể có những kỹ năng như vậy và chiếc xe đạp đó có lẽ là pháp khí tu luyện của hắn.

Chỉ là Lạc Ly không xác định được Lục Vân là người tốt hay kẻ xấu.

Nếu như hắn là người tốt thì tại sao lại bắt giam cô tới nơi này? Nhưng nếu hắn là người xấu thì tại sao vừa rồi hắn lại cứu cô?

Lạc Ly cảm thấy khó hiểu.

Còn trong lòng Lục Vân thì bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị bảy nhưng hắn sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy. Hắn cười nói: “Tôi tới giúp chị nhưng đồng thời cũng có âm mưu muốn hại chị.”

Sắc mặt của Lạc Ly thay đổi, dường như đã đoán được Lục Vân đang nghĩ gì. Thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía Lục Vân nói:

“Tiền bối, xin tự trọng.”

Cô biết đối phương là người tu luyện. Với thực lực hiện tại của bản thân, cô căn bản không phải là đối thủ của người ta nhưng cô không thể ngồi không chờ chết được.

Cô không thể phục tùng hắn chỉ vì sức mạnh của hắn.

Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?

“Mỹ nữ, đừng nóng nảy vậy chứ. Tôi còn chưa nói ra tôi có âm mưu gì mà chị đã chĩa kiếm về phía tôi như vậy, thật sự là rất không lễ phép.” Lục Vân cười nói.

Lạc Ly hừ lạnh một tiếng: “Còn cần nói nhiều sao, ánh mắt của anh đã phản ánh ý nghĩ của anh rồi. Đồ lưu manh!”

“Ôi, thật đau lòng!”

Lục Vân khẽ thở dài, sau đó đột nhiên lao tới và dùng ngón tay điểm vào ngực Lạc Ly hai cái.

“Anh làm cái trò gì đấy?”

Lạc Ly phát hiện ra mình không thể động đậy. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ oán hận và ớn lạnh.

Vào lúc này, cô không thể chống cự được.

Lẽ nào sự trong trắng suốt bao nhiêu năm qua của cô lại bị chôn vùi trong tay tên lưu manh này sao?

Thật khó chịu!

Dường như Lạc Ly đã có linh cảm về cảnh tiếp theo, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.

“Này này, Lạc tiên tử…”

Lục Vân cười khúc khích hai tiếng và ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Ly. Điều này lập tức khiến cho Lạc Ly lại càng thêm tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.