Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 261: Chương 261




Chẳng lẽ cậu này không biết chuyện nghĩa vụ chín năm được học hành miễn phí sao?

Giờ kể cả đúng là lớn lên ở trại trẻ mồ côi đi chăng nữa cũng làm gì có chuyện không được đi học chứ?

Thế nên cái kiểu của Lục Vân người ta chỉ có thể hiểu theo một cách đó chính là, tự bản thân hắn không muốn đi học, hoặc dễ nói hơn là chẳng tiếp thu nổi kiến thức vào đầu.

Đúng là tự làm tự chịu mà thôi! đáng đời.

Lục Vân không hề tức giận khi phải đối mặt với ba ánh mắt đầy sự châm chọc kia, không những vậy hắn còn rất độ lượng mà lắc lắc đầu nói:

“Không đến nỗi là mù chữ, tôi vẫn có thể đọc được một vài chữ!”

“Được đến 50 chữ không?”

Âu Dương Minh Hạo vốn có thiên phú về việc nói năng thiếu suy nghĩ, cho nên anh ta cứ thể hỏi câu đó với cái vẻ ngây thơ vô số tội.

“Xem cái mồm rộng của tôi kìa, thật sự xin lỗi nha người anh em, nếu như câu hỏi vừa nãy có điều gì động chạm đến cậu thì xin hãy lượng thứ.”

Ngoài miệng thì anh ta nói như vậy, nhưng cái biểu cảm kia thì chẳng khác nào hai vợ chồng nhà họ Diệp cả, cái điệu bộ chứa đầy sự khinh miệt, giả dối không để đâu cho hết.

Mấy điều này sao Diệp Khuynh Thành lại không có nhìn ra được, cô đang định nổi cơn tanh bành thì bỗng cảm giác được một bàn tay đang đặt lên phần đùi đầy gợi cảm của cô khẽ nhéo một cái.

Diệp Khuynh Thành biết đây là tay của Lục Vân, cho nên cô cũng im lặng không lên tiếng nữa, nhưng càng lúc cô càng cảm thấy cái cánh tay mập như lợn kia mỗi lúc lại lấn tới hơn, chỉ xuýt chút nữa là mò vào nơi vùng kín riêng tư kia của cô.

Đến lúc này Diệp Khuynh Thành thực sự không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Vân.

Cái tên Lục Vân đáng ghét này, em thực sự là kẻ không tâm không phế sao? Người ta đã châm chọc chê cười em đến độ như vậy rồi mà em vẫn còn tâm trạng ở đây mò mẫm à?

Nếu không phải vì để ý ở đây đang có nhiều người thì Diệp Khuynh Thành thực sự muốn kéo đứt cái tai kia của Lục Vân, để cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Cảm nhận được ánh mắt giết người của Diệp Khuynh Thành, Lục Vân lúc này mới chịu thu lại bàn tay dâm dê của mình.

Thực tình thì hắn làm vậy cũng chỉ là không muốn Diệp Khuynh Thành thay mình ra mặt mà thôi.

Nhưng một màn này khi đập vào mắt người nhà Diệp thì chỉ là đang nghĩ Diệp Khuynh Thành chắc đang ngại việc Lục Vân làm cho cô mất mặt cho ên mới thẹn quá hóa giận mà trừng mắt với Lục Vân.

Cảnh tượng này đúng là vui tai thích mắt mà.

Âu Dương Minh Hạo cũng vui tới trong lòng nở hoa, càng lúc anh ta càng có hy vọng mình sẽ có được Diệp Khuynh Thành.

Xem ra chỉ cần thêm mấy cơ hội như thế này để khiến tên khốn họ Lục mất mặt, như vậy càng khiến sự ghét bỏ của Diệp Khuynh Thành đối với hắn trở nên sâu sắc hơn.

().

Âu Dương Minh Hạo cứ nghĩ là như vậy, nhưng ngay sau đó anh ta đã phải ngỡ ngàng mà phát hiện ra, Lục Vân lại chủ động cho anh ta cơ hội xỉ nhục này.

Chỉ thấy hắn nói rằng:

“Đại thiếu gia Âu Dương là một người tài cao học rộng mới đi du học nhiều, còn tôi vừa hay lại chả biết một chữ gì, vậy nên không biết thiếu gia Âu Dương đây có thể dạy cho tôi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.