Ngay sau đó…
Ầm vang!
Một khí thế càng khủng bố, càng không thể địch nổi điên cuồng tuôn ra, nhưng khí thế này không đến từ Mã Tam gia, mà là Lục Vân.
“Mày mày mày… Mày cũng là tu võ giả?”
Hai cha con lập tức kinh hãi thất sắc, nếu nói khí thế vừa rồi Mã Tam gia phóng ra như núi rung, vậy khí thế giờ phút này trên người Lục Vân chính là trời sụp.
Tàn đuốc và trăng sáng là hoàn toàn không thể so sánh!
“Tu võ giả?”
Lục Vân khẽ cười một tiếng, kẹp chưởng thành đao, nhẹ nhàng bâng quơ mà chém một cái trên hư không, chỉ thấy một lưỡi gió sắc bén bắn ra, cách không chặt đứt một cánh tay của Mã Tam gia, cả cái ghế bành ông ta đang ngồi cũng bị chém thành hai mảnh.
Xèo xèo!
Mã Tam gia còn chưa phản ứng thì cánh tay đã văng ra, máu tươi bắn tung toé, làm ướt đẫm mặt của Mã Trạch đứng bên cạnh.
“A!!”
Mã Tam gia thình thịch quỳ xuống đất, phát ra tiếng kêu gào thê thảm xen lẫn sự hoảng sợ đột độ, mà con ông ta là Mã Trạch đã sớm bị dọa xụi lơ trên mặt đất, hồn phách như bị người ta rút cạn, nói cũng không nên lời.
Tụ khí thành đao, cách không chém vật!
Đây là, tông sư Hoá Cảnh?!
“Tông sư Hoá Cảnh…Tông sư Hoá Cảnh…”
Mã Tam gia cúi đầu, lúc này cơn đau từ cánh tay bị cắt đứt cũng không bằng một phần vạn nỗi sợ hãi trong lòng ông ta.
“Tông sư Hoá Cảnh?”
Mã Tam gia cho rằng đây là cực hạn nhưng Lục Vân lại cười khúc khích. Hắn búng nhẹ ngón tay và một tia sáng khác bắn ra trúng vai Mã Trạch, trên vai anh ta xuất hiện lỗ máu rộng bằng nửa ngón tay. Thế nhưng Mã Trạch lại không mạnh mẽ như ba của anh ta, sức mạnh từ ngón tay này đã giết anh ta.
“Mày không phải là Tông sư Hoá Cảnh mà là…người tu luyện?”
Hốc mắt của Mã Tam gia bị đã bị nứt hoàn toàn, vành mắt dường như cũng bị nứt ra. Cả hai mắt đỏ ngầu trông vô cùng kinh hoàng.
Sự khác biệt giữa Tông sư Hoá Cảnh và một người tu luyện đó là trước ngự kính, sau ngự khí. Ngự kính ám chỉ tới việc có thể giải phóng được nguồn năng lượng từ bên trong đưa ra ngoài, thiên về sự mạnh mẽ và độc đoán, còn ngự khí vừa mềm mại vừa cứng nhắc, phức tạp và hay thay đổi.
Thủ đoạn thần thông vừa rồi của Lục Vân rõ ràng chỉ có ở những người tu luyện.
“Hiện giờ ông đã biết tôi tự cứu bản thân mình như thế nào chưa?”
Lục Vân bước đến gần chỗ Mã Tam gia và nhìn từ trên cao xuống như thể một vị thần cao cao tại thượng nhìn một con kiến nhỏ bé và yếu ớt.
Cho dù ông có mạnh như thế nào thì tôi chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể khiến tất cả phải quỳ xuống!