Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư?
Đối với Dương Chấn Nham và Thẩm Kim Hoa, tin tức này không khác gì cơn sóng dữ phun trào.
Sao có thể như thế được!
Hơn nữa, Vân Lộc đại sư đã nổi tiếng từ khoảng 6-7 năm trước rồi còn Lục Vân lúc đó mới bao nhiêu tuổi, mới 10 tuổi?
Trên đời này thật sự có thiên tài như vậy sao?
Ngay sau đó, dường như Dương Chấn Hàm nghe tiếng quai hàm mình nghiến chặt.
Bởi vì ông ta phát hiện mực trên giấy vẽ vẫn còn ướt, điều đó có nghĩa là vừa rồi chính Lục Vân đã vẽ bức tranh này nên ông ta không thể không tin.
Hóa ra trên thế giới này thực sự có thiên tài!
Dương Chấn Nham bật dậy vì kích động, ông ta nắm lấy tay Lục Vân và nói: “Lục thần y…À không Vân Lộc đại sư, không ngờ ngài còn trẻ như vậy…Từ nay về sau, ngài chính là nhân tài đứng đầu Giang Nam.”
Đây chính là lời đánh giá cao nhất của tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam.
Lục Vân hoàn toàn xứng đáng với lời đánh giá này.
Có điều vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh như thể cho dù có bao nhiêu lời khen ngợi hắn thì hắn cũng chẳng hề kinh ngạc chút nào mà chỉ cười cho qua.
Còn Thẩm Kim Hoa vẫn còn đang sốc.
Rốt cuộc Lục tiên sinh còn bao nhiêu thân phận?
Thần y, võ giả, Vân Lộc đại sư…Thẩm Kim Hoa đã trở nên tê liệt. Cho dù hiện tại có người nói cho ông ta biết Lục Vân chính là Vân Thiên thần quân thì chắc ông ta cũng không do dự tin vào điều đó!
“Ba, chú Dương, có chuyện gì mà hai người lại kích động như vậy?”
Nghe thấy tiếng kêu của hai người, Thẩm Tĩnh Nghi nghi ngờ đi ra. Tuy nhiên khi nhìn thấy bức tranh trên bàn, đột nhiên cô ta vô cùng sửng sốt và vẻ mặt trở nên vô cùng kì lạ.
Thứ mà cô ta chú ý đến không phải là Vân Lộc đại sư mà là nội dung của bức tranh.
Từng đường nét uyển chuyển trong bức vẽ đã phác họa nên thân hình hoàn hảo của một cô gái với những đường cong bùng nổ khơi gợi trí tưởng tượng của con người.
Đây chính là tác phẩm ngẫu hứng của Lục Vân.
“Ôi trời!”
Thẩm Tĩnh Nghi phát ra tiếng than đầy chán ghét. Cô ta cầm một miếng trái cây trên bàn rồi quay trở lại phòng. Cô ta thầm nghĩ ba mình và chú Dương đã quá bất cẩn với hình tượng của mình rồi. Một người là người đứng đầu Thẩm gia còn một người là tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam, hai người không biết xấu hổ sao?
Lục thần y không thể nào giống như họ được.
“Ông Thẩm, tại sao tôi lại cảm thấy con bé Tĩnh Nghi nhìn chúng ta với vẻ kỳ quái thế nhỉ?”
“Có sao? Lẽ nào…”
Đột nhiên cả hai nhìn lại vào bức tranh và lập tức hiểu ra vì sao Thẩm Tĩnh Nghi lại có vẻ mặt như vậy.
“Tĩnh Nghi, con đừng hiểu lầm. Ba và chú Dương chỉ là đang thưởng thức nghệ thuật thôi, nó thực sự là nghệ thuật mà!”
Đáp lại Thẩm Kim Hoa là tiếng đóng cửa tàn nhẫn.
“……”
Sự hiểu lầm này thật sự quá lớn.