Một ngày trôi qua.
Rất nhanh.
Tổng hội từ thiện tỉnh Giang Nam đã đưa ra thông báo, tối chủ nhật tuần này sẽ tổ chức buổi đấu giá từ thiện tại tầng 3 của Cung văn hóa, 90% số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ được quyên góp cho các tổ chức phúc lợi lớn của tỉnh Giang Nam, đến lúc đó sẽ có thống kê chi tiết.
Buổi đấu giá lần này do tỉnh trưởng Dương Chấn Nham tự mình giám sát.
Mà vật đấu giá là mười tác phẩm mới sáng tác của Vân Lộc đại sư.
Vân Lộc đại sư!
Siêu cấp siêu sao thần bí của giới hội họa!
Khi mọi người nghe được tin tức này đều đồng loạt điên cuồng, tại buổi đấu giá lần trước ở Giang Thành, người không giành được vé vào vẫn còn hối hận tới giờ, nay đã có cơ hội, nhất định không thể bỏ lỡ nữa.
Tuy nhiên phần lớn mọi người cũng chỉ đến tham gia góp vui mà thôi, vì không đủ tài lực để tranh được tác phẩm nào cả, nhưng mà chỉ cần có thể tận mắt quan sát các tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư thôi đã vô cùng mãn nguyện.
Mà ngoại trừ 5000 vé tổng hội từ thiện tỉnh Giang Nam rao bán trên mạng vẫn còn tấm thư mời cho các công ty lớn nhỏ trong tỉnh Giang Nam.
Trong đó nhà họ Diệp gia cũng nhận được thư mời.
……
Ngày diễn ra buổi đấu giá từ thiện.
Lầu 3 Cung văn hoá.
Khương Lam vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói: “Bác Khương, hôm nay tâm trạng không tồi nha…! ”
Đương nhiên tâm trạng Khương Lam rất không tồi.
Bởi vì con gái Diệp Khuynh Thành của bà rốt cục cũng chịu ở lại Diệp gia, mặc dù có chút ép buộc nhưng Khương Lam tin chắc, chỉ cần cho Diệp Khuynh Thành một thời gian thích ứng, cô sẽ dần dần quên đi hoàn cảnh sinh hoạt lúc trước.
Thật ra, người giàu của bọn họ vô cùng coi trọng cái vòng luẩn quẩn trong giới, trước giờ vẫn không thể nào chấp nhận có quá nhiều quan hệ với những người ở cấp thấp được.
Nhất là kiểu người man rợ như Lục Vân.
Bà thật sự sợ con gái mình tiếp tục sống chung một chỗ với hắn sẽ phải chịu liên lụy, chuyện Mã Tam gia lần trước không phải là một bài học rõ nhất hay sao?
Lúc này.
Nghe thấy giọng nói bên cạnh.
Khương Lam vừa định đáp lại, thì trong lòng đột nhiên giật bắn, giọng nói này có chút quen tai.
Bà nhìn sang một cái.
Má!
Dù Khương Lam là người có giáo dưỡng, vẫn nhịn không được mà thầm buông một lời chửi tục, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Bởi vì người ngồi bên cạnh bà lúc này, là Lục Vân.
“Nơi này là chỗ ngồi của khách quý mà, sao cậu có thể ngồi ở chỗ này……Ah, tôi hiểu rồi, nhất định là do Thẩm Kim Hoa đã sắp xếp cho cậu.”