Mấy thanh niên kiêu ngạo đột nhiên dừng bước lại, đặc biệt là thanh niên tóc xanh, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường nhìn Lục Vân, nói: “Cái gì? Mày từ nơi nào tới, còn dám bảo tao dừng lại?”
“Mau Xin lỗi!”
Lục Vân cũng không nhiều lời, chỉ chỉ chủ tiệm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thanh niên tóc xanh.
Thanh niên tóc xanh sửng sốt một chút: “Mày nói cái gì?”
“Xin lỗi!” Lục Vân tiếp tục nói.
“Ha ha... các anh em, tao có nghe lầm không, thằng nhãi này lại muốn tao xin lỗi kìa?”
Thanh niên tóc xanh thái độ cực kỳ kiêu ngạo, những người khác đều cười lạnh nhìn chằm chằm Lục Vân.
“Xin lỗi!”
“Chết tiệt! Tao nghĩ mày đã sống quá thoải mái rồi đó, mày đợi tao mở đầu chuỗi ngày sống dở chết dở của mày phải không?
Thanh niên tóc xanh sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đập nát một chai bia, chuẩn bị dạy cho Lục Vân một bài học, thế nhưng một giây sau, đã thấy thân ảnh Lục Vân lóe lên, lập tức đem đầu thanh niên tóc xanh đặt trên mặt bàn, nắm lên một cây cây thăm bằng trúc đâm xuyên qua bàn tay cậu ta, đóng đinh trên mặt bàn.
“Tôi muốn cậu, xin lỗi”
Bàn tay của thanh niên tóc xanh lập tức bị đóng chặt trên mặt bàn, sửng sốt một hồi, thẳng đến lúc trông thấy chất lỏng màu đỏ tươi tuôn ra mới đột nhiên phục hồi tinh thần, sau đó chính là một cảm giác đau đớn vô cùng kịch liệt.
“Má! Khốn kiếp! Dám đâm thủng tay tao, giết chết hắn ngay cho tao! A——”
Biểu cảm trên mặt của tên thanh niên tóc xanh xen lẫn thống khổ cùng phẫn nộ, gào lên một tiếng, lập tức làm mấy thanh niên vẫn còn ngỡ ngàng bên cạnh bừng tỉnh.
Bốp bốp!
Bọn họ gần như đồng thời cầm chai bia lên đập vỡ, từng người một tức giận chỉ về phía Lục Vân.
“Để tôi xem ai dám ra tay!”
Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị ra tay, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát đầy uy lực vang lên, tiếp theo là thấy Dương Chấn Nham đi về phía này, vẻ mặt uy nghiêm.
Dương Chấn Nham vốn đã uống đến choáng váng, nhưng bị trận ồn ào bên này làm chấn kinh đến toát mồ hôi, rượu cồn trong cơ thể cũng tán đi không ít.
Bình thường tính cách ông ta tương đối hiền hòa, nhưng lúc này tức giận lên, trên người tự nhiên tỏa ra cảm giác uy nghiêm áp người.
Mấy thanh niên đầu tóc sặc sỡ kia rõ ràng đã bị dọa sợ, tay cầm chai bia cũng không dám nhúc nhích.
Tóc xanh cả giận nói: “Đám nhát gan này, còn thất thần làm gì, mau ra tay đi…, cậu của tao là Trưởng đồn cảnh sát, xảy ra chuyện ông ấy cũng sẽ giúp chúng ta giải quyết, các người sợ cái quái gì nữa…?”
“Hừ, Trưởng đồn cảnh sát, thật là oai phong ha, cậu lập tức gọi điện thoại cho người cậu đó tới đây, tôi cũng muốn nhìn thử xem ông ta có thể chịu trách nhiệm giúp các cậu như thế nào!”
Dương Chấn Nham tức giận vô cùng, chỉ là Trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ lại dám cả gan làm loạn, dung túng ra một đứa cháu trai ngang ngược như thế.
Còn coi vương pháp ra gì hay không hả?