Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 310: Chương 310




Chủ tiệm bất đắc dĩ, nghĩ thầm lá gan của hai người này cũng lớn quá rồi, trải qua trận ồn ào này, chỉ sợ quái đồ nướng của ông cũng không mở cửa nổi nữa rồi, nhưng mà dù sao người ta cũng là vì giúp mình, chủ tiệm tự nhiên không thể trách cứ gì.

Không bao lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát mở loa ồn ào chạy tới, đậu ngay trước cửa quán, sau đó là mấy tên hùng hùng hổ hổ bước xuống, cầm đầu đúng là Trưởng đồn cảnh sát Trương Mặc.

Tên tóc xanh trông thấy Trương Mặc lập tức hưng phấn kêu to nói ra: “Cậu, nhanh! Nhanh tới cứu con này, tay của con sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Trương Mặc thấy bàn tay cháu trai mình đang bị đóng trên mặt bàn, dưới đất còn tụ thành một vũng máu thì tức giận không kìm được, cầm lấy gậy cảnh sát bước nhanh về phía Lục Vân, sắc mặt âm trầm quát: “Tên nhóc, còn không mau thả cháu trai tao ra, mày muốn chết sao!”

“Hừ, chỉ là một Trưởng đồn cảnh sát, ai cho phép ông ra vẻ ở đây?’

Ngay lúc Trương Mặc chuẩn bị ra mặt cho cháu trai mình thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh, Trương Mặc lập tức không vui trừng mắt liếc qua, thế nhưng ngay giây sau liền bị dọa đứng hình.

“Tỉnh……Tỉnh trưởng?!”

Làm sao Trương Mặc có thể không nhận ra Dương Chấn Nham, ngay lúc nhìn rõ ông ấy, cả người Trương Mặc bị dọa đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

Tỉnh trưởng?

Quần chúng đang vây xem xung quanh, kể cả chủ quán đồ nướng, khi nghe thấy hai từ ‘Tỉnh trưởng’, cũng sửng sốt một hồi.

Người đàn ông trung niên có khí thế uy nghiêm này là Tỉnh trưởng? Làm sao một Tỉnh trưởng lại chạy đến mấy quán ven đường như này ăn đồ nướng?

Cái này cũng làm người ta khó tin quá rồi!

Nhưng mà mặc kệ bọn họ có tin hay không, sự thật chính là, ngay khi Trương Mặc nhìn thấy Dương Chấn Nham thì cả người đột nhiên run rẩy như bị động kinh, xông đi lên níu lấy tóc xanh, mắng: “Bà ngoại mày! Hôm nay mày hại chết cậu rồi, hôm nay cậu không giết chết mày thì cậu không phải họ Trương nữa!”

Cuối cùng, Trương Mặc bị các bộ phận liên quan bắt đi và thanh niên phách lối như tên tóc xanh đương nhiên cũng bị bắt đi và bắt buộc cải tạo.

Sau khi rời khỏi hàng đồ nướng và đi dạo, Dương Chấn Nham Nham vẫn tức giận: “Không ngờ chúng ta lại gặp phải chuyện máu chó như vậy. Chỉ là cháu trai của trưởng đồn cảnh sát mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, đúng là khiến người dân phải thất vọng.”

Lục Vân lắc đầu cười nói: “Không phải máu chó mà là do địa vị của Dương tỉnh trưởng quá cao nên khi ông đi kiểm tra, những gì ông nhìn thấy chỉ là những gì người bên dưới muốn ông nhìn thấy mà thôi.”

Có rất nhiều sự việc trên đời không chỉ máu chó mà còn máu chó hơn. Thực tế, có rất nhiều thứ ghê tởm và bẩn thỉu được che giấu dưới lớp vỏ bọc lộng lẫy.

Ánh mắt của Dương Chấn Nham trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Xem ra tôi cần phải chấn chỉnh đội ngũ của mình thật tốt rồi.”

Xem ra bữa thịt nướng ven đường này rất đáng giá!

Sau khi chia tay Dương Chấn Nham và Thẩm Kim Hoa, Lục Vân quay trở lại hướng cung văn hóa vì xe đạp của hắn vẫn bị khóa trong một con hẻm cạnh cung Văn hóa.

Điều khiến Lục Vân ngạc nhiên chính là hắn lại tình cờ gặp vợ chồng Diệp Hướng Vinh.

Thật là xui xẻo!

Lục Vân thầm than.

Thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.