Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 318: Chương 318




Còn Lục Vân thì ngồi đó xem ti vi mà đầu óc thì cứ trên mây, chẳng biết bên trên chiếu nội dung gì.

Đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng đỗ xe, hắn đi ra ngoài nhìn thì đột nhiên thấy một bóng hình xinh đẹp yêu kiều đang chạy nhanh về phía hắn.

“Tiểu Lục Vân!”

Diệp Khuynh Thành đầy rạng rỡ vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Vân, chỉ một giây tiếp theo thôi, cô bỗng nhiên khựng lại, bởi vì cô thấy trên chiếc cổ dài của Lục Vân có một dấu môi đỏ rực.

Dấu môi này là do vừa nãy bất cẩn quệt phải, vừa nãy tắm cũng qua loa đại khái cho nên không kỳ cọ kỹ càng mới để lại dấu vết này.

Thế là, Diệp Khuynh Thành đã nổi giận.

“Em hay lắm đó tiểu Lục Vân, quả nhiên là đã thừa dịp chị không có thời gian để ý tới mà đi dây dưa với Liễu Yên Nhi, để xem chị xử em như thế nào!”

Diệp Khuynh Thành nói lật mặt liền lật mặt ngay, giây trước còn tươi cười hớn hở, giây sau lại lạnh lùng băng giá, cô dùng lực véo tai của Lục Vân, quở mắng không thôi.

Lục Vân cầu xin tha thứ nói rằng:

“Xin chị Khuynh Thành tha cho em đi…Chuyện không như những gì chị tưởng tượng đâu, em không có phát sinh chuyện gì với chị Yên Nhi cả…Ủa mà sao chị lại không nghi ngờ vết son này là của chị hai chứ?”

“Lâm Thanh Đàn chẳng bao giờ bôi cái màu son chói mắt như vậy đâu nhé, chắc chắn là son của Liễu Yên Nhi, bây giờ chị sẽ đi tìm Liễu Yên Nhi nói cho ra chuyện.”

Diệp Khuynh Thành cứ thế khí thế hùng hùng như giết người đến nơi phóng đến phòng của Liễu Yên Nhi.

“Hóa ra chỉ khi Khuynh Thành ở cùng mọi người mới có thể để lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu thế này.”

Trên chiếc xe cách đó không xa, Diệp Hướng Vinh đầy lòng nặng trĩu mà nói.

().

Hôm nay cũng do ông ta chở Diệp Khuynh Thành về đây.

Lục Vân cũng thu lại vẻ nhởn nhơ trước đó, lúc này hắn đầy lạnh nhạt nói với Diệp Hướng Vinh:

“Nếu ông đã biết vậy thì tôi cũng không cần nói nhiều làm gì nữa.”

“Hà hà, Lục Vân, cậu không cần phải đầy địch ý với tôi vậy đâu, hôm nay tôi đến đây thực sự muốn chân thành xin lỗi cậu.”

Diệp Hướng Vinh cười gượng hai tiếng rồi nói vậy.

“Xin lỗi á?”

Lục Vân đầy vẻ khó chịu mà quét mắt nhìn vào trong xe:

“Bà Khương Lam đâu?”

“Bà ấy không đến!”

Diệp Hướng Vinh cười đầy vẻ khó xử, ngay sau đó giải thích nói rằng:

“Nhưng chắc cậu cũng cảm nhận được thái độ của Khương Lam đối với cậu thực cũng có sự thay đổi rồi mà, trong lòng bà ấy cũng bắt đầu có sự hối cải rồi, chỉ là cứng miệng chưa chịu xuống nước xin lỗi cậu thôi.”

“Vậy chờ đến khi nào bà ta hết cứng miệng thì chúng ta nói chuyện sau đi.”

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Vân, trong lòng Diệp Hướng Vinh càng chua xót, biết là trước đó bọn họ tổn thương Lục Vân quá nhiều, khó trách thái độ của hắn lại như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.