“Ồ!”
Thẩm Tĩnh Nghi thực sự muốn nói rằng chúng ta có thể tắm cùng nhau nhưng Lục Vân đã đi tới nhà bên cạnh, mở cửa và đi vào. Cho nên cô ta chỉ có thể trả lời như vậy.
Điều mà cô ta không biết chính là thực ra còn có 1 lý do khác khiến Lục Vân vội vàng sang nhà bên cạnh.
Hắn bật đèn, phòng khách sáng trưng.
Đây là lần đầu tiên Lục Vân tới chung cư Liễu Giang. Có điều, Thẩm Kim Hoa nói rằng đồ dùng hàng ngày đã được chuẩn bị sẵn, ngay cả quần áo trong tủ cũng là đồ mới được đặt theo kích cỡ của Lục Vân.
Có thể thấy Thẩm Kim Hoa rất có tâm.
Hắn tới ban công.
“Ha!”
Đột nhiên có một tiếng kêu khe khẽ vang lên, sau đó một đôi chân lướt qua ngay trước mặt Lục Vân.
Đôi chân này rất trắng, mềm mại, rõ ràng là chân của phụ nữ.
Như thể có sự chuẩn bị trước, Lục Vân dùng một tay nắm lấy mắt cá chân nhấc cao qua đầu. Cơ thể mỏng manh của cô bị ép vào tường.
“Chị Yên Nhi, chị lại nghịch ngợm rồi”
Người lặng lẽ trốn ở ban công và chuẩn bị đánh lén chính là chị ba của Lục Vân, Liễu Yên Nhi.
Với khả năng của Liễu Yên Nhi, cô rất dễ tìm ra nơi ở tạm thời của Lục Vân.
Ờm…
Có vẻ như leo từ dưới lên ban công tầng 5 khá dễ dàng.
Thực ra, vừa nãy khi Lục Vân đang trò chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi, hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của Liễu Yên Nhi.
Thứ nhất là do Liễu Yên Nhi đang đeo lá bùa bình an mà Lục Vân đưa cho. Vì thế, khi ở khoảng cách xa, cô cần phải gọi tên của Lục Vân để lá bùa phát huy hiệu quả. Còn khi ở khoảng cách gần, Lục Vân có thể cảm nhận được sự tồn tại thông qua pháp trận ý niệm.
Thứ 2 là do chân khí trong cơ thể Liễu Yên Nhi cùng một nguồn với Lục Vân. Hay nói cách khác, đó là hạt giống mà Lục Vân gieo xuống nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Đó là lý do tại sao Lục Vân nói với Thẩm Tĩnh Nghi rằng hắn phải đi tắm ở nhà bên cạnh. Và hắn cũng biết rằng Liễu Yên Nhi không phải là người thích ở yên một chỗ.
Chẳng thế mà ngay khi vừa mới gặp nhau, cô đã ra tay đánh lén rồi.
May mà Lục Vân đã sớm phát hiện, hắn dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Liễu Yên nhi nhấc lên, sau đó tay còn lại vòng qua eo cô, dùng sức khống chế cô.
Liễu Yên Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mê người. Cô không hề hoảng sợ, trái lại còn chủ động ghé sát khuôn mặt hồ ly của mình vào lỗ tai Lục Vân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, thằng nhóc thối này, còn không mau buông chị ra.”
Vì một số lý do mà kể từ khi sau khi trở thành tu luyện giả, khí chất quyến rũ trên người Liễu Yên Nhi ngày càng rõ rệt hơn.
Nếu như là trước đây chỉ dùng từ quyến rũ để miêu tả thì bây giờ có thể tóm gọn lại hai từ yêu ma.
Chắc chắn kiếp trước chị Yên Nhi là một con hồ ly quyến rũ!