Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 446: Chương 446




Đám sinh viên ngồi hàng đầu phòng học thấy hiệu trưởng tới thì chủ động đứng dậy nhường chỗ của Lý Vệ Bình và đám người trưởng phòng giáo vụ.

Tiết học bắt đầu, bọn sinh viên không giữ quy tắc giống lúc đi học bình thường, ngược lại sôi nổi rời khỏi vị trí, chen chúc lên bục giảng phía trước.

Trưởng phòng giáo vụ nhíu nhíu mày mà nói: “Sao lại thế này? Đều trở về chỗ ngồi cho tôi, đi học không ra đi học, ồn ào nhốn nháo còn thể thống gì!”

Trong phòng học lập tức an tĩnh lại.

Trong lúc bọn sinh viên không biết làm sao, Lục Vân mở miệng nói: “Hôm nay người vào phòng học này đều là học sinh, cho nên đừng phân chia hiệu trưởng, trưởng phòng giáo vụ gì trước mặt tôi, nếu có ai không muốn nghe, hoặc là nghi ngờ cách dạy học của tôi thì xin lập tức đi ra ngoài.”

Lời này của hắn tràn ngập nhằm vào, tuy ngoài miệng bọn sinh viên chung quanh không nói, nhưng trong lòng lại rất bội phục.

Thầy Lục quá trâu bò!

Lời nói này quá khí phách, không sợ đắc tội cả hiệu trưởng và Trưởng phòng giáo vụ.

Lý Vệ Bình gật đầu nói: “Thầy Lục nói rất đúng, hôm nay chúng ta tới học tập, không phải tới để soi mói, các trò không cần coi chúng tôi là người đứng đầu, trước đó mọi người học như thế nào thì hôm nay cứ làm thế đi.”

Nói xong, ông ta còn nghiêm khắc trừng trưởng phòng giáo vụ một cái.

Cả hiệu trưởng cũng nói như vậy, tất nhiên bọn sinh viên cũng không phản ứng trưởng phòng giáo vụ, sôi nổi vây quanh Lục Vân bắt đầu hỏi chuyện, xin hắn châm cứu.

Bạn Vương Thiến Thiến lại được một cơ hội biểu thị.

Khi mọi người nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô đã phai nhạt rất nhiều thì cảm xúc dâng cao tới cực hạn, tính ra còn chưa đến hai ngày mà đã như vậy, y thuật của thầy Lục thật quá lợi hại.

….

Hai giờ giảng bài nhanh chóng trôi qua một nửa, trong lúc nghỉ giữa giờ, một nam giảng viên bỗng đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Thầy Lục, tôi cảm thấy vừa rồi thầy giảng bài rất tốt, tôi có một hai vấn đề nhỏ có thể thỉnh giáo thầy một chút không?”

“Mời nói.”

“Cái này…” Nam giảng viên nhìn thoáng qua sinh viên chung quanh, lộ ra vẻ mặt khó xử, tuy rằng hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, nhưng Lục Vân thật sự quá được hoan nghênh, cho nên bên người vẫn có rất nhiều sinh viên vây quanh.

Lục Vân lập tức hiểu ý của anh ta, cười nói: “Nếu thầy cảm thấy không tiện thì chúng ta có thể đi ra ngoài nói.”

“Tốt tốt, làm phiền thầy Lục.”

Hai người rời khỏi phòng học chữ T, đi ra mặt cỏ bên ngoài, chờ bốn phía không còn sinh viên thì nam giảng viên mới nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, vừa rồi tôi nghe thầy giảng bài tới khúc thận âm thận dương, cảm thấy rất thú vị. Đúng lúc tôi có một chút vấn đề ở phương diện này, có thể nhờ thầy xem giúp tôi một chút không?”

“Một chút vấn đề?”

Anh ta dừng một chút, có chút xấu hổ mà nói: “Hừm, hơi nhanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.