Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 456: Chương 456: Chương 457




Lưu Tiến bị cưỡng chế tỉnh lại, hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Lục Vân, quát: “Ngài là ma quỷ! là ma quỷ!!”

“Nói nhảm, chém!”

……

Lúc năm ngón tay trên bàn tay phải sót lại một ngón cuối cùng, Lưu Tiến đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Vì sao Lục Vân sớm không tới trễ không tới, giờ đã trễ thế này còn tới câu lạc bộ này để tính sổ?

Hắn ta đột nhiên cả kinh, nói: “Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của nữ sinh viên hôm nay?”

“Anh đoán đúng rồi.”

Lục Vân hít sâu một hơi, tựa như thẩm phán vừa ra phát quyết vừa đi về hướng Lưu Tiến, nháy mắt bỗng nhiên hắn lấy dao nhỏ trong tay Chu Nghĩa, chém xuống.

“A…——”

Lưu Tiến kêu thảm thiết nói ra: “Vì sao tôi đoán đúng rồi… vẫn muốn chặt ngón tay của tôi??”

Tròng mắt Lục Vân lạnh như băng nhìn chăm chú hắn ta, chậm rãi nhổ ra một câu: “Tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế, năm ngón giờ chỉ còn một làm tôi không thoải mái.”

Lưu Tiến nào dám có ý kiến.

Nếu Lục Vân đã muốn chặt ngón tay của hắn, cái gì cũng có thể trở thành lý do, cho nên hắn ta chỉ có thể đau khổ cầu xin tha thứ: “Lục tiên sinh, tôi thật sự không biết nữ sinh viên kia có liên hệ gì với ngài……Muốn trách, muốn trách thì trách tên khỉ ốm này, là do cậu ta đưa nữ sinh viên đó đến cho tôi!”

Lưu Tiến dùng bàn tay còn năm ngón nguyên vẹn của mình chỉ về phía người đàn ông gầy gò bên cạnh.

Sau khi bị Lục Vân ném từ lầu hai xuống đến giờ gã vẫn còn nằm trên mặt đất, không phải bởi vì thương thế quá nặng, mà là vì đứng lên rồi cũng không có tác dụng gì, ngược lại chỉ dễ làm bia ngắm cho người ta, không bằng cứ nằm giả chết ở đây là được rồi.

Không thể không nói chiêu này của hắn ta rất hữu dụng.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Vân vẫn chưa chú ý tới gã.

Thế nhưng một cái chỉ tay này của Lưu Tiến trực tiếp làm cây đuốc dẫn lửa tới người khỉ ốm, cho nên gã đâu thèm việc gì nữa, sau khi bật dậy khỏi mặt đất liền chạy như điên đi.

Một màn vừa phát sinh, gã đã chứng kiến hết thảy, đến Lưu Tiến cũng bị tra tấn thảm như vậy, gã có thể tốt hơn sao?

Có thể trốn thì cứ trốn!

Kết quả chứng minh là gã quá mức ngây thơ rồi, bốn phía đều là thành viên của Hắc Báo Đường, gã có thể chạy trốn tới chỗ nào được, còn chưa lao ra khỏi cửa câu lạc bộ, đã bị bắt trở về chặt hết tay chân, lúc này thật sự không bò dậy nổi.

Lục Vân mặt không biểu tình nói: “Chôn sống hết cả hai!”

Nghe được câu này, Lưu Tiến lần nữa hôn mê bất tỉnh, lần trước là đau nhức đến mức ngất đi, lần này là bị dọa đến ngất đi.

Đến bây giờ hắn ta mới biết được, tại sao Lục Vân lại để hắn ta đoán nguyên nhân, căn bản không phải là cho cơ hội, mà là mượn chuyện này để tra tấn hắn ta việc đó.

Hắn thật sự là ma quỷ mà…!

“Chôn sống cả hai đi!”

Lục Vân sai bảo xong thì không tính tiếp tục nán lại nơi này, chuẩn bị giao những chuyện sau đó cho Chu Nghĩa xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.