Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 475: Chương 475: Chương 476




Lục Vân cười nói: “Không cần vội, lần này cháu sẽ đi một mình. Cháu đã nói với Tề Thương Lan rằng khi nào đến Kim Lăng, cháu sẽ đến Tề gia trước.”

Sau khi điều trị một khoảng thời gian, phần lớn vết thương ở chân của Tề Thương Lan đã khỏi hẳn. Ông ta không cần phải châm cứu thường xuyên nữa. Từ nay về sau, chỉ cần đến chỗ Lâm Thanh Đàn châm cứu mỗi tháng một lần là được.

Vì thế, Tề gia đã quay trở lại Kim Lăng trước.

Nghe hắn nói vậy, Khương Lam nói: “Cháu đi một mình?”

Khương gia đang gặp khó khăn, bà là thành viên của Khương gia nhưng lại nhờ một người chưa từng tiếp xúc với Khương gia bao giờ cũng không được hợp lý lắm.

Điều mà Khương Lam không biết là ở trong mắt Lục Vân, chuyện mà bà cho là chuyện lớn thì chỉ đơn giản như lòng bàn tay nên cũng không cần phải khoa trương như vậy. Cũng giống như khi hắn đối phó với Xà Hạt lão nhân, hắn cũng không mất quá nhiều thời gian đi từ Giang Nam tới Giang Hoài bằng xe đạp.

Thật tuyệt khi có một phương tiện di chuyển như vậy.

Lục Vân nói: “Bác gái, không phải bác cũng từng nói rằng bác và ba mình đã cãi nhau suốt nhiều năm, hai bên đều oán trách lẫn nhau sao? Lần này để cháu đến Kim Lăng giải quyết chuyện này, ba của bác nhất định sẽ chủ động cúi đầu đến xin lỗi bác.”

Nghe vậy, Khương Lam vô cùng cảm động: “Lục Vân, nếu như cháu thật sự trở thành con rể của bác thì tốt rồi!”

Hai ngày trước buổi tỷ thí, một bóng dáng đáng sợ đi thẳng từ Giang Nam đến Kim Lăng.

Lục Vân nhìn xuống sông nước núi non bên dưới, khóe miệng nở nụ cười: “Máy bay, tàu cao tốc gì đó làm gì được thưởng thức cảnh đẹp của đất nước như vậy chứ?”

Một đường thẳng tiến tới Kim Lăng như vũ bão.

Theo như địa chỉ Tề Thương Lan cung cấp, khi hắn đến Tề gia, hắn trông thấy một vài bóng người đang cung kính chờ đợi từ xa.

Tề Thương Lan cũng ở trong số đó, ông ta chống gậy, đích thân đón hắn ở cửa.

Thấy Lục Vân đạp xe tới, mọi người đều hơi kinh ngạc nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn xuống máy bay rồi tình cờ tìm được một chiếc xe đạp, sau đó đạp xe tới.

Chẳng trách Lục Vân nói rằng không cần đón hắn ở sân bay.

Tề Thương Lan cùng với những người khác không thể tưởng tượng nổi rằng Lục Vân đạp xe từ Giang Nam tới đây còn nhanh hơn cả máy bay.

“Lục thần y, ngài đã đi một quãng đường dài rồi. Ngài mau vào nhà đi, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngài.”

Lục Vân gật đầu: “Hai ngày tới tôi sẽ để xe ở chỗ của ông. Còn đứa cháu trai kiêu ngạo của ông, hãy để cậu ta ra ngoài lau sạch xe cho tôi đi.”

“Được được được, Tề Minh, còn không mau qua đây lau rửa xe đạp cho Lục thần y đi.

Đừng để ông nhìn thấy trên xe còn dính một tí bùn đất nào!” Tề Thương Lan vừa đi vào trong nhà vừa gào to.

Tề Minh chạy ra ngoài cửa với vẻ buồn bực. Khi vừa nhìn thấy Lục Vân, anh ta không khỏi rụt cổ lại vì sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.