Lúc hắn vẽ bức họa này cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, không ngờ lại bị thằng cha này phân tích ra rồng hoa phượng múa như thế, thật sự là một nhân tài.
Chu Vinh nghe các tiền bối xung quanh khen ngợi, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên liếc mắt nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Không biết Liễu cô nương đối với bức họa này có cái nhìn như thế nào?”
Từ khi Liễu Yên Nhi bắt đầu vào cửa, Chu Vinh liền biểu hiện chán ghét, bởi vì hắn cảm thấy, Liễu Yên Nhi căn bản không xứng xuất hiện ở chỗ này.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Một nữ tử phong trần, biết cái rắm thư họa.
Chu Vinh cố ý đặt câu hỏi, chính là muốn nhìn Liễu Yên Nhi xấu mặt.
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển sang Liễu Yên Nhi.
Hàn lão cười cổ vũ nói: “Không sao, Liễu cô nương, một ngàn độc giả thì có một ngàn ý kiến, nói ra cảm nghĩ của cô cũng không sao, mọi người trao đổi trao đổi.”
Liễu Yên Nhi gật đầu nói: “Cá nhân tôi cũng là fan hâm mộ của Vân Lộc đại sư, cho nên hôm nay nhìn thấy bức tranh này, rất vui vẻ, bức tranh này đúng là Vân Lộc đại sư nhất quán họa phong…”
“Đừng nói nhảm, trực tiếp nói trọng điểm.”
Chu Vinh không kiên nhẫn ngắt lời: “Cái gì phong cách đặc điểm, lúc trước đều đã có người nói qua, không cần cô ặp lại một lần nữa.”
“Tiểu Chu cậu đừng có gấp, để Liễu cô nương nói xong trước đi! “Hàn lão nói.
Bởi vì vừa rồi Chu Vinh biểu hiện không tệ, ấn tượng của Hàn lão đối với hắn rất tốt, cho nên trực tiếp gọi hắn là Tiểu Chu.
Cho dù Chu Vinh ngắt lời không lễ phép, Hàn lão cũng không răn dạy hắn.
Liễu Yên Nhi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này chỉnh thể mà nói là ưu tú, nhưng ta cảm thấy, dấu đỏ kia là nét bút hỏng.”
Liễu Yên Nhi nói ra suy nghĩ của mình.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là một bức tranh hoàn mỹ, vì sao Vân Lộc đại sư còn muốn vẽ rắn thêm chân làm gì? Cái này tuyệt đối không giống với phog cách của Vân Lộc đại sư từ trước đến nay.
Lúc Lục Vân nghe đến đó, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Vẫn là chị Yên Nhi hiểu mình!
Bởi vì vết đỏ kia căn bản không phải vẽ lên, mà là lúc mình ăn quả mọng đỏ, không cẩn thận nhỏ nước trái cây lên.
Thế nhưng, mọi người xung quanh nghe nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Chu Hồng Viễn lớn tiếng răn dạy: “Ngươi quả thực đang nói hươu nói vượn, tác phẩm của Vân Lộc đại sư, căn bản không thể xuất hiện bất kỳ bút mực dư thừa nào.”
Mọi người cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.
Vân Lộc đại sư là thần tượng của bọn họ, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới.
Nữ nhân này lại dám nói Vân Lộc đại sư vẽ rắn thêm chân, không phải tìm chết sao?
Chu Vinh cười nhạo nói: “Tôi đã sớm nói rồi, loại nữ nhân này làm sao có thể hiểu thư họa, mời cô tới đây đúng là là đánh bại nhã hứng của chúng ta.”
Hàn lão cũng lộ vẻ không vui.
Tuy rằng ông ta nói là để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng chân chính muốn nghe được là những lời ca ngợi chứ không phải phê bình.