Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 72: Chương 72




Tôn Thiên Quý sợ Khâu thần y quay mặt bỏ đi, vội vàng kéo ông ta lại giải thích không ngừng.

Khâu thần y hừ lạnh một tiếng nói, “Cho nên cậu đang trách tôi không chịu tới sớm sao?”

“Không dám, Khâu thần y đồng ý đến khám bệnh cho cha tôi, tôi đã rất cảm kích rồi.”

“Như thế này còn được.”

Khâu thần y nói: “Muốn tôi ra tay cứu chữa cũng được, tiền khám gấp đôi.”

“Cái gì?”

Tôn Thiên Quý vội la lên: “Khâu thần y, lúc trước chúng ta không phải đã bàn bạc xong tiền khám bệnh rồi sao, sao bây giờ lại muốn tăng gấp đôi?”

“Hừ, hiện tại tình hình đã thay đổi.”

Khâu thần y khinh miệt liếc Lục Vân một cái, sau đó tiếp tục nói với Tôn Thiên Quý:

“Nếu như không có tiểu tử này ở đây, tiền khám bệnh có thể không thay đổi, nhưng các ngươi mời tiểu tử này tới, chính là không tín nhiệm Khâu mỗ ta, tiền khám bệnh phải tăng gấp đôi.”

“Cái này……”

Tôn Thiên Quý nhất thời không biết nên nói cái gì.

Mà Tôn Thiên Lỗi đứng ở một bên, đã sớm giận không kiềm được, đang chuẩn bị để Khâu thần y cút ra ngoài, lại nghe Lục Vân nói: “Để ông ta trị trước đi.”

Tôn Thiên Lỗi không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè nén lửa giận, thanh âm trầm thấp nói với Khâu thần y: “Tiền khám bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh của cha tôi.”

Lúc này Khâu Đồng Nhân mới giả vờ đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho ông cụ, vừa không quên châm chọc Lục Vân:

“Tiểu tử, hôm nay cậu may mắn thấy Khâu mỗ ra tay, có thể trở về thắp hương cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà cậu rồi.”

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Chỉ thấy hắn nhanh chóng viết ra một phương thuốc, đưa cho Tôn Thiên Quý nói: “Đi mua những dược liệu Đông y này, xong nấu lên, lấy năm trăm ml nước, cặn bã không cần.”

Tôn Thiên Quý lập tức làm theo.

Cách Tôn gia có một cửa hàng thảo dược Trung Quốc, Tôn Thiên Quý rất nhanh đã mua dược liệu về.

Nấu xong.

Một chén thuốc Đông y đen tuyền bưng lên.

Khâu Đồng Nhân tự tin nói: “Chỉ cần uống chén thuốc này, Tôn lão gia tử lập tức có thể thuốc đến bệnh trừ.

Tôn Thiên Quý tin tưởng không nghi ngờ gì.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đút thuốc cho lão gia tử, lại gặp khó khăn.

“Khâu thần y, bây giờ cha tôi uống thuốc là nôn, thuốc này căn bản là không cho vào miệng được!”

“Còn có chuyện như này?”

Khâu thần y nhíu nhíu mày, tự mình cầm thìa đút thuốc cho Tôn lão gia tử, quả nhiên vừa đưa đến trong miệng, ông ta liền phun ra.

“Tôn lão gia tử, thuốc này ông nhất định phải uống, không uống thuốc bệnh của ông làm sao có thể khỏi đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.