Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 80: Chương 80




Tiếp tục đi.

Bùm!

Thân thể hai người nặng nề đụng vào cửa lớn, ngã nhào.

Trong sòng bạc đang có không ít khách đánh bạc đang chơi, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn, đều là hoảng sợ.

“Có chuyện gì vậy?”

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía cửa lớn.

Chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh như băng bước vào.

“Không muốn chết, cút hết cho tôi!”

Thanh niên thanh âm không lớn, nhưng tất cả mọi người trong sòng bạc đều nghe được rõ ràng, nhất là hắn lúc nói chuyện, toàn bộ nhiệt độ sòng bạc đều giống như hạ xuống.

Đây là một tôn Sát Thần!

Khách đánh bạc trong lòng run lên, không dám nói gì cả, rất nhanh sòng bạc liền dọn dẹp sạch sẽ không còn bóng người, chỉ còn lại mấy cô gái chia bài xinh đẹp, trốn ở dưới bàn run lẩy bẩy.

“Chuyện gì xảy ra?”

Hoa Tí Long nghe tiếng chạy tới, theo sau chính là thủ hạ.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Vân, con ngươi Hoa Tí Long co rụt lại: “Cậu là ai?”

Lục Vân cũng không trả lời, hỏi ngược lại: “Người gửi video cho chị tôi chính là anh phải không?”

Hoa Tí Long nhất thời phản ứng lại, người này là tới tìm Vương Cương, vì thế phất phất tay, vài thủ hạ lập tức chạy tới đóng cửa sòng bạc lại, sau đó chặn Lục Vân lại.

Hoa Tí Long lại dặn dò một thủ hạ: “Đi lôi tên cẩu tạp chủng kia ra đây.”

Rất nhanh, mặt mũi bầm dập Vương Cương đã bị kéo ra, nhìn thấy Lục Vân, lập tức kích động hô to: “Lục Vân, mau cứu tôi!”

“Câm miệng!”

Hoa Tí Long tát Vương Cương một cái, làm cho hắn an tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Vân: “Cứu người nên có thái độ chuộc người, cậu vừa đến liền đuổi khách của tôi đi, món nợ này tính thế nào?”

Lục Vân đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Anh chuẩn bị tính thế nào?”

Ha ha……

Hoa Tí Long cười lạnh hai tiếng: “Trước quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó giao tiền chuộc vị huynh đệ này ra.”

Lục Vân không nói gì, lẳng lặng nhìn Hoa Tí Long vài giây, mới chậm rãi mở miệng nói:

“Thứ nhất, tôi sẽ không dập đầu xin lỗi anh.”

“Thứ hai, trên người tôi không có mang tiền chuộc.”

“Thứ ba, loại rác rưởi này, không có tư cách trở thành huynh đệ của Lục Vân tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, trong sòng bạc yên lặng chốc lát, sau đó liền vang lên tiếng của Hoa Tí Long nổi giận: “Con mẹ nó mày không mang tiền chuộc chạy tới làm gì, đùa giỡn với lão tử sao?”

“Tôi đến chỉ để nói cho anh biết, loại rác rưởi Vương Cương này, anh xử lý thế nào cũng không quan trọng, nhưng đừng quấy rầy chị tôi và ông Ngô nữa.”

Lời này vừa ra, Vương Cương lập tức liền nóng nảy: “Lục Vân, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng ở chung trong viện phúc lợi, sao có thể thấy chết mà không cứu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.