Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 88: Chương 88




Lý Tuyền tính tình rất kêu ngạo, dù là Lâm Thanh Đàn hay là ông chủ của Hạnh Lâm Đường, đều có chút sợ hãi hắn.

Quả nhiên, điện thoại vừa mới chuyển được, đầu dây bên kia Lý Tuyền liền quát Lâm Thanh Đàn một trận, ý đại khái là thời gian nghỉ ngơi không nên làm phiền hắn.

Lâm Thanh Đàn ủy khuất cúp điện thoại, nhưng vẫn tận lực dùng ngữ khí ôn nhu nói với người thanh niên: “Bác sĩ Lý hiện tại đang bận chuyện khác, hay là để cho tôi tới đi!”

“Không được không được, tôi thà đến bệnh viện chỉnh hình xa một chút.”

Thanh niên đỡ cha hắn chuẩn bị rời đi, lúc này đã thấy Lục Vân đi ra nói: “Cậu đã không tin nữ bác sĩ, vậy để cho tôi làm cho!”

“Anh?”

Thanh niên hồ nghi liếc hắn một cái.

Lâm Thanh Đàn vừa định nói gì thì thấy Lục Vân đưa mắt nhìn cô, cô liền hiểu ý không nói thêm gì nữa.

Lục Vân cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi, tôi là bác sĩ mới tuyển dụng ở Hạnh Lâm Đường, hơn nữa chuyên trị vết thương xương.”

“Vậy được, anh mau cho ba tôi xem cánh tay của ông ấy.”

Thanh niên cũng không có đa nghi.

Lục Vân tiến lên nhìn cánh tay bệnh nhân, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

“Tình huống của ba cậu có chút nghiêm trọng!”

“Làm sao vậy?” Thanh niên trong nháy mắt thắt chặt trái tim.

“Đây là sự trật khớp nghiêm trọng của khuỷu tay, chèn ép dây thần kinh trụ, dẫn đến rối loạn chức năng hoạt động của khớp ngón tay.”

“Cho nên?” Thanh niên vội vàng truy vấn.

Lục Vân suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Loại tình huống này phải cắt bỏ chi.”

“Cắt bỏ chi?”

Ánh mắt thanh niên lập tức trừng to như trâu.

Lâm Thanh Đàn cũng biến sắc, nghĩ thầm Tiểu Lục Vân sao có thể bịa chuyện lung tung, nào có người gãy xương cần cắt bỏ chi.

Vừa rồi lúc Lục Vân đưa mắt cho cô, Lâm Thanh Đàn còn tưởng rằng hắn thật sự nắm chắc, không ngờ lại hồ nháo như vậy.

Về vấn đề chữa bệnh, Lâm Thanh Đàn vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc.

Cho nên dù cô yêu thương Tiểu Lục Vân như thế nào, giờ phút này cũng cảm thấy có chút thất vọng với hắn.

Biến mất mười lăm năm, sao trở về lại trở nên không đáng tin như vậy?

Thanh niên lập tức phản ứng lại, tức giận mắng: “Cắt chi, cắt của mẹ anh, rốt cuộc anh có biết chữa bệnh hay không?”

Người bệnh cũng tức giận đến cả người phát run: “Lang băm, lang băm, rốt cuộc tôi đắc tội cậu chỗ nào, sao cậu muốn hại tôi như vậy…”

Két!

Đúng lúc này, Lục Vân đột nhiên dùng tốc độ nhanh như tia sét, ấn vào khớp khuỷu tay của bệnh nhân một cái, trong nháy mắt đem nó đặt về vị trí cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.