Lâm Thanh Đàn lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lái xe đến Giang Thành, trong lòng thầm nhủ ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!
Ngay lúc này.
Bên trong Hạnh Lâm Đường.
Sau khi Lý Tuyền tắt điện thoại, lạnh mặt nói với Lục Vân: “Coi như hai chị em các cậu có dũng khí, lão tử rời khỏi Hạnh Lâm Đường, tôi xem y quán rách nát này của các cậu còn mở thế nào nữa.”
Nói xong hắn liền tức giận đóng cửa cái rầm, hai người học trò cũng lập tức đi theo ra ngoài.
Việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường, trên cơ bản đều dựa vào danh tiếng của Lý Tuyền.
Hiện tại hắn đi rồi, tự nhiên, những bệnh nhân kia cũng không có ý định ở lại.
Trước khi rời đi, bọn họ nhao nhao chửi bới Lục Vân.
“Gặp phải một quỷ xui xẻo như vậy, đáng đời Hạnh Lâm Đường bị đóng cửa!”
Xếp hàng lâu như vậy, thật vất vả mới xếp đến phiên mình, kết quả lại nháo ra chuyện như vậy, tâm tình ai có thể tốt đây.
Tất cả bệnh nhân đều tức giận bỏ đi.
Người phụ nữ kia cũng ôm bé gái chuẩn bị rời đi, Lục Vân lập tức đuổi theo nói: “Cô à, bệnh của con gái bà không thể kéo dài thêm nữa…”
“Cậu câm miệng!”
Lục Vân vốn là có ý tốt, nhưng ai ngờ, người phụ nữ lại quay đầu hướng hắn rống to nói: “Nếu không phải bởi vì cậu, bệnh của con gái tôi sớm đã bớt rồi, tôi cầu xin cậu đừng gây tai họa cho hai mẹ con chúng tôi, đi gây tai họa cho người khác đi.”
Lục Vân giật mình một chút.
Ngay sau đó.
Vẻ mặt cũng lạnh lùng.
“Tôi chỉ nói một lần, món canh Bạch Hổ kia, con gái cô ăn vào chắc chắn sẽ chết, còn tin hay không thì tùy cô.”
Lục Vân làm sao không cảm thấy tiếc hận, chỉ là đôi khi, không phải tất cả thiện ý đều có thể nhận được hồi báo.
Trước kia lão đạo sĩ sư phụ thường tự nói với mình, y thuật có thể nhân từ, nhưng đừng đi cầu xin người khác.
Khi đó Lục Vân không thể hiểu được, hiện tại, anh đã hiểu.
Mình còn là Vân Thiên Thần Quân danh chấn thiên hạ, đạo lý đơn giản như vậy, đến bây giờ mới hiểu.
Lục Vân than nhẹ một tiếng, xoay người về tới Hạnh Lâm Đường.
Về phần số phận cô bé như thế nào, mặc cho số phận đi!
Mà người phụ nữ sau khi mắng một câu “Bệnh thần kinh”, liền ôm con gái cô ta rời đi.
Chỉ là…
Còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên, bé gái trong lòng dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt nói một câu: “Mẹ, lạnh…”
Ngay sau đó.
Bá!