Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 25: Chương 25




Nhân ôm lấy tôi từ phía sau, tôi giật mình

- gì thế em. Là anh mà.

- anh làm em sợ đó. sao sang đây giờ này

- thì người ta nhớ chứ sao?

Nhân cười. rúc rúc vào tóc tôi hít hít.

- lâu rồi vợ không cho anh ôm.

Nhân đưa tay lên bóp ngực tôi. Tôi run

- em… mình ra ngoài ăn tối đi.

- em đang bận việc.

- để mai… giờ anh đói rồi

Nhân đưa tay cất đồ của tôi đi, gập máy tính lại rồi mang đi

- thôi, về nhà làm, mau lên.

Nhân kéo tôi đi, hình như hắn quên cái chuyện hôm nọ rồi hay cố ý không nhớ đến. còn tôi… nỗi tổn thương ăn sâu vào tâm trí khiến tôi ko tài nào nghĩ tốt về Nhân được nữa.

Nhân chở tôi đỗ trước cửa nhà hàng.

- để em gọi điện về bảo ba mẹ ko phải chờ cơm

- thôi… ko cần gọi, ba mẹ ko chờ đâu

- nhưng…

- không cần mà, anh bảo lãnh

Nhân đi vào bên trong dắt tôi theo, hai đứa tôi tình cảm như lúc mới yêu ấy.

- mời anh chị ngồi, anh chị dùng gì ạ

Nhân cười chỉ vào tôi.

- đưa bà xã anh chọn, chị chọn gì anh ăn nấy.

Cô gái phục vụ nhìn tôi ngưỡng mộ. tôi cười nhẹ… nếu nó biết sức tàn sát của nhân thì nó còn ngưỡng mộ được không?

Tôi chọn mấy món ăn mà Nhân thích. Hai đứa ăn xong. Nhân kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về công việc ở công ty, hỏi ý kiến của tôi xem nên làm thế nào. giờ Nhân cũng lớn rồi, suy nghĩ cho công việc nhiều nhưng vc điều khiển cảm xúc chưa được tốt.

Ăn xong, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo, cảm giác tình cảm như lúc mới yêu ý… tôi lén nhìn Nhân… ko biết hắn có nhớ chuyện hắn đã làm không nữa. hắn ghen tuông điên rồ như vậy khiến tôi tổn thương vô cùng, trong sâu thẳm đang đấu tranh về hắn… còn thương hay ko còn thương nữa.

- em…

Nhân đứng lại. nhìn tôi

- anh muốn nói với em một chuyện.

- dạ

- anh xin lỗi chuyện hôm trước.

Tôi đứng im, Nhân nắm tay tôi.

- là hôm đó anh không kìm chế được cảm xúc của mình, anh biết anh đã làm em đau. Bây giờ… anh hối hận lắm.

Tôi nhìn Nhân bỗng chốc rơi nước mắt… tủi thân lắm các bạn ạ. nếu hắn biết tôi đã đau cả thể xác lẫn tinh thần thì hay biết mấy. con ngườ ta có những thứ tổn thương mà cả đời không bao giờ có thể quên được. nó ăn sâu vào tiềm thức đến nỗi chỉ cần gợi nhẹ thôi đã dậy sóng trong tâm hồn rồi.

Nhân bước lại lấy tay gạt nhẹ mấy giọt nước mắt trên má tôi.

- anh xin lỗi vợ, anh sai rồi, từ sau không như vậy nữa. vợ đừng giận anh, đừng im lặng như thế, anh sợ lắm.

Tôi đứng im không nói gì. Nhân ôm tôi vào lòng tôi cũng kệ… tôi sợ… ngay cả đến cái thứ mùi của Nhân giờ này cũng khiến cho tôi sợ.

Bạn có bao giờ để ý đến những tổn thương mà bạn gặp phải trong cuộc sống vợ chồng. cho dù đã rất hiểu nhau, cho dù rất yêu thương nhau, nhưng một câu nói một hành động khiến đối phương tổn thương đôi khi cũng gây ra rạn vỡ tình cảm. lâu dần sinh ra sự ám ảnh, bất cứ lần nào giận nhau cũng nghĩ đến tổn thương đó, và dần đẩy hai người xa nhau hơn, và có khi là tan vỡ. vậy thì phải làm sao đây.

Chúng tôi trở về nhà khi cả nhà đã ngủ. tắm xong tôi lên giường. Nhân đang xử lý giúp tôi chỗ việc còn lại… giờ Nhân bắt đầu biết phụ vc cho vợ rồi

Thấy tôi ra Nhân ngẩng lên nhìn tôi rồi cười.

- vợ cứ ngủ đi, anh sắp xong rồi

- Nhân soạn hợp đồng đấy à.?

- uh… anh sắp xong rồi

- nhớ cho điều khoản vào trang sau luôn nhé.

- uh

Tôi lên giường nhìn Nhân chăm chú làm việc, Nhân cao lớn nên khủng long cũng cao lớn. nhiều người thích to thích dài nhưng thật ra nó cũng có nhiều điểm bất lợi lắm. tôi nằm suy nghĩ mông lung về chuyện hôm nọ, nhưng rồi đôi mắt lại mơ màng. Tôi giờ yếu lắm, hở tí là thấy mệt.

Nhân xong việc thì đi vào nhà vệ sinh, lúc quay ra lên giường, thấy tôi đã lơ mơ thì nhấc đầu cho tôi gối đầu lên tay. Kéo đầu tôi lại hít mùi tóc tôi, tôi rúc vào Nhân, mùi cơ thể Nhân khiến tôi sợ, nhưng mà vì Nhan đang rất nhẹ nhàng và tình cảm nên tôi ko dám rời ra, tôi nhắm mắt vờ như mình đã ngủ rồi tôi biết Nhân đang nhìn tôi nên ko dám mở mắt. Nhân thấy tôi nhắm mắt liền đưa sát mặt lại, tôi có thể nghe thấy tiếng hắn thở đều đều. tôi ko dám mở mắt nhìn hắn. hắn hôn nhẹ lên môi tôi, mút nhẹ bờ môi rồi dần lấy lưỡi đưa ra tách hai môi tôi ra, cười thích thú

Tôi vẫn cố nhắm mắt. một lúc sau hắn ko chịu được lại mò tay vào trong áo, vân vê đầu ngực. miệng thủ thỉ

- vợ ơi…..vợ

Tôi nghe thấy mà… nhưng tôi ko mở mắt

- vợ Bình ơi vợ Bình…

gọi tôi ko trả lời hắn đưa tay lên cù nách tôi… tôi có tính nhột, chỉ cần bàn tay lượn qua lại 1 hai vòng ở nách là tôi ko chịu nổi. tôi ngọ nguậy rồi cuối cùng ko chịu được mà đẩy Nhân ra cười.

- buồn người ta.

Hí hí

- trốn chồng đó hả cô kia.

Nhân giữ chặt lấy tôi rồi nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn khúc khích, nhột thật mà.

- ko thèm trốn.

- thế sao ko chịu quan tâm đến người ta, giận người ta lâu thế.

- Nhân nghĩ em giận à?

Tôi ko giận Nhân nhưng mà tôi sợ cảm giác gần gũi ấy sẽ làm cho tôi đau đớn.

- giận thì mắng thì chửi đi. đừng như thế anh sợ lắm.

Nhân ôm lấy giọng mè nheo khiến tôi mủi lòng.

- Nhân làm em đau lắm

- anh xin lỗi hôm đó anh say, anh ko kiểm soát được

- nhưng Nhân ghen tuông vớ vẩn, em đã nói chỉ có mình Nhân mà. ko nghĩ đến ai nữa.

- anh biết rồi, anh sai rồi

Nhân ôm lấy tôi, ko biết là do thèm quá nên nói thế hay nói thế thật.

- vợ tha cho anh đi nha, đừng cấm anh nữa.

Trưng ra ánh mát tội nghiệp ấy ai chả thương… tôi mủi lòng thật rồi đó. đàn bà chúng ta dại khờ nhỉ. Lúc bị người ta làm cho tổn thương thì giận, quyết tâm ghét bỏ vậy mà chỉ cần vài câu ngon ngọt là lại lọt lưới tình ngay. Đúng là con gái thì yêu bằng tai là đúng rồi.

- nha….

Nhân lay tôi. Tôi cười gật đầu

- cảm ơn vợ.

Nhân rúc vào ngực tôi, vạch vạch áo rúc vào bầu ngực tròn… sung sướng sờ mó… nghịch ngợm. đến khi không chịu được thì ngoi lên. Khoe cái con khủng long xấu tính. Đàn ông họ thích thể hiện bản lĩnh qua con khủng long đấy, nhất là giới trẻ thích thể hiện mình thì càng như vậy, cho nên Nhân cũng không ngoại lệ.

Nhân hôn tôi rồi trèo lên bụng.

- đừng… em đau

- không đau nữa đâu, anh xin lỗi vợ, anh nhẹ

Nhân nhẹ nhàng kích thích tôi, tôi thả lỏng nhưng trong lòng vẫn có chút sợ. tôi là vợ Nhân, trách nhiệm chiều chồng là việc của tôi ko thể trốn tránh, do vậy để không mất đi tình cảm vợ chồng tôi ko còn cách lựa chọn nào khác là làm theo những gì anh muốn.

Nhân xoa tay khắp cơ thể thôi kích thích nhẹ nhàng. Hôn tôi rồi kéo quần tôi ra. Tôi sợ đến

phát run

- không sao… anh sẽ nhẹ… vợ cứ thả lòng ra, vài lần là thích ngay mà

Nhân cười hớn, hắn thăm dò đâu đó mới cho vào nhưng hắn nhẹ nhàng thật. hắn ôm lấy tôi, thì thầm vào tai

- thích không?

Tôi gật. mắt tôi nhắm nghiền, tôi ko nhìn hắn. còn hắn vẫn cứ chăm chỉ ra vào miệng thích thú hôn tôi rồi nhanh nhịp dần… ko còn cảm giác đau mà là cảm giác kích thích từ hắn… tôi dần quên đi sự tổn thương ấy… ngoan ngoãn làm nhiệm vụ của một cô vợ hiền… dù sao chúng tôi đã là vợ chồng của nhau, đâu có thể vì một lý do nhỏ nhặt mà chia rẽ được… tôi cũng ko muốn một lần nữa phải chạy đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình… mà vui vẻ để nhân làm bến đỗ cho bình yên cuối… không biết có được không với cái tính cách của Nhân.

Thế rồi bình yên lại đến với vơ chồng tôi, chúng tôi vui vẻ lại với nhau. Cùng nhau làm việc.

Chiều nay đi gặp bác sĩ, thấy bác sĩ nói kết quả của chúng tôi rất khả quan, chỉ cần về ăn uống bồi dưỡng thì chuyện có con sẽ xảy ra trong nay mai, tôi mừng quá ý chứ… tôi gọi điện về cho mẹ, mẹ tôi cũng mừng. Nhân đưa tôi ra hiệu thuốc mua một đống thuốc bổ. tôi cũng lấy cho cả Nhân. thấy tôi kêu cho hắn, hắn giật tay

- anh khoẻ mà.

- uh… thì uống cho khoẻ thêm…

Tôi cười vui lắm

- vậy mỗi đêm 3 lần em có chịu được không?

- hứ

Tôi lườm, hắn cười nham nhở

- Nhân phải kiêng đi…tuần 1 lần cho con nó khoẻ

- êu… tuần 1 lần thì khác gì cực hình, anh nằm cạnh vợ đấy

- thế lúc chưa có vợ thì sao.

- lúc ấy hiếm lắm mới làm nên nó ko thành thói quen, giờ quen rồi nó khác. Em cứ thử hút ma tuý xem em có nghiện ko?

- thế người ta là ma tuý nhà anh à

- uh… vợ là thuốc của anh… ngày nào ko có vợ bứt rứt lắm.

Tôi lườm rồi nhéo eo hắn. hắn cười sung sướng xách túi đồ cùng tôi về nhà. Vừa về đến nhà đã thấy nhà tôi có khách. mẹ nhân đang hớn hở với mấy người phụ nữ… tôi bước vào trong.

- cháu chào các cô ạ.

- chào cháu.

mọi người nhìn tôi vui vẻ, duy có hai người phụ nữ là nhìn tôi ko chào là mẹ và một người ngồi cạnh mẹ.

- con chào các cô.

Nhân cũng chào nhưng đứng sát tôi lắm, tay xách túi đồ to

- hai đứa đi sắm đồ cho bé đấy à?

- Vợ Nhân đã có bé được mấy tháng rồi.

Tôi cười ngại.

- Dạ… chúng cháu chưa có gì ạ

- ấy… nhiều tuổi rồi thì tính luôn đi, nếu có khó khăn gì thì bảo cô, hôm nọ cô cũng mách con nhà bạn, cưới mấy năm ko có giờ có rồi

Nhân và tôi nhìn nhau.

- dạ vâng, con cảm ơn cô.

- uh… nếu như mà chậm thì hôm nào qua cô nhé.

Cô tốt bụng cười với chúng tôi

Tôi cũng chỉ biết vâng rồi đưa nhau lên phòng. Khi đi đến cầu thang câu chuyện của tôi bắt đầu được đưa ra bàn tán.

- lấy nhau về nửa năm trời mà ko thấy đả động đến chuyện con cái hay nó bị vô sinh rồi.

- tôi có thấy nó nói gì với tôi đâu.

- thì có ai nói với ba mẹ chồng là con không đẻ được.

- con bé này lừa được thằng Nhân chắc cũng ko phải dạng vừa. hay trước nó lăng nhăng uống nhiều thuốc tránh thai giờ muốn đẻ cũng ko đẻ được đâu, như con bé nhà chị Mĩ... giờ chạy chữa khắp nơi ko sinh được, bác sĩ bảo lạm dụng thuốc tranh thai đó.

- thế hả?

Tôi nhìn Nhân ai ngại, chúng tôi nhìn nhau... cổ họng tôi nghẹn lại vì ấm ức. Hai mắt bắt đầu đỏ

Nhân nắm tay tôi động viên.

- không phải đâu, nhiều khi bẩm sinh là do cơ thể chứ ai cũng vậy thì chết à.

- làm gì có ai thế, xinh đẹp giỏi giang tốt đẹp đã có khối thằng theo rồi, chả chờ đến ba mấy mới về đây.

- bà nói thế oan cho con nhà người ta, rồi gia đình lại hiểu lầm con bé, tôi thấy con bé cũng là đứa ngoan ngoãn phúc hậu.

- bà chỉ được cái tin người

Tôi nghe đến đay chán nản bỏ lên phòng. Nhân đi theo tôi, vào phòng đóng cửa ôm lấy tôi từ phía sau, tôi khóc.

- anh xin lỗi.

Tôi vẫn khóc vì ấm ức...

- họ nói Nhân có tin ko?

- anh tin vợ anh. Anh có phải thằng ngu đâu, đi khám ba nhiêu lần bác sĩ đâu có nói thế.

- em xin lỗi.

- ko... em đừng xúc động... phải vui vẻ con mới về.

Tôi quay lại ôm lấy Nhân nức nở. Tôi muốn có con lắm chứ... mà nếu như tôi dễ đậu thai thì giờ tôi đã không đứng đây... có khi cũng là mẹ của mấy đứa rồi... nhưng mà cuộc đời bất công không cho tôi được thế.

liệu rằng với cái suy nghĩ hạn hẹp của mẹ Nhân có để tôi yên trong chuyện này hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.