Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 5: Chương 5




( yêu đi rồi khóc)

Tôi lặng lẽ nhìn đồng hồ trên tay. 15 phút nữa bay, hơn tiếng nữa về tới nơi. 1 tiếng về tới nhà.

Tôi mong quãng đường về nhà dài hơn. Bao nhiêu háo hức bữa qua bữa nay tự nhiên vụt mất.

Tự nhiên tôi lại sợ. Tôi sợ tôi sẽ ko mạnh mẽ được. Tôi sợ tôi lại ko thắng trái tim mình. Tôi sợ tôi thấy họ hạnh phúc bên nhau. Tôi ko phải thánh mà mạnh mẽ nói câu chúc anh hạnh phúc.

Ko biết người đàn ông ấy sống thế nào. Tôi cũng chưa nghe ai nhắc gì về ông ấy cả.

Người ta yêu nhau người ta mong nhà gần nhau, để ngày ngày được nhìn nhau sớm tối, nhớ cái là chạy sang nhìn, thèm cái là được ngay. Nhưng người ta chả nghĩ lúc chia tay... Gần nhà nhau nó khó nói đến mức nào.

Tôi có lẽ còn chưa tưởng tượng được cả phần đời còn lại chúng tôi sẽ nhìn nhau như thế nào. Tôi thở dài.

- Đi thôi em.

Tôi đứng dậy ra quầy check-in.

Có lẽ sếp Đại cũng cảm nhận được sự căng thẳng của tôi.

Đến khi tôi yên vị trên ghế... Tôi cúi xuống chỉnh lại dây giày. Rút cuốn sách trước mặt đọc. Thì người ngồi bên cạnh cũng ngồi vào ghế. Tôi đang mải chăm chú. Đó là một cuốn tạp trí du lịch nuớc ngoài.

- Đấy là Bali. Chỗ đó đẹp lắm. Nếu em muốn tôi sẽ đưa em đi.

Tôi ngẩng lên nhìn Nhân tươi hớn trước mặt mình. Sếp Đại ko nói với tôi về sự xuất hiện của cậu ta... Giờ thì sao đây. Tôi còn Chưa giải quyết xong việc nhà đã xuất hiện thêm ông này rồi.

- cậu làm gì ở đây?

- ko phải em nói chú Đại đồng ý sẽ cho tôi về cùng sao.

- tôi nói hồi nào?

- em ko nghiêm túc đâu nhé. Giờ nhớ lại đi.

Nhớ thì làm cái mẹ gì khi máy bay cất cánh rồi. Chả nhẽ tôi mở cửa ném nó xuống được sao.

Tôi lườm nó, lườm nó rồi cúi xuống còn cậu ta thì hớn ha hớn hở.

- này.. lúc nãy em ăn gì chưa?

- rồi

Lúc nào cậu ta cũng lo tôi đói

- này, buồn ngủ thì ngủ chút đi.

- vậy cậu im lặng cho tôi ngủ nhé

- uh

Tôi thật ra đâu có ngủ được. chỉ là muốn cậu ta đừng nói gì với tôi nữa. mấy đêm nay cũng vậy… tôi chỉ nghĩ xem tôi sẽ đối diện với ông ấy thế nào… bố tôi có còn khắt khe nữa hay không?

Tôi chuẩn bị tâm lý thật vững chắc, nếu như ông ấy và vợ quay lại, tôi chắc chắn sẽ không còn gì để hối tiếc nữa.

Tôi nhắm mắt nằm im… Nhân đưa tay ngả ghế ra cho tôi ngả lưng… mọi suy nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu, việc tôi đối diện với người đàn ông ấy đã khó… việc về nhà mà mang theo cái của nợ này còn khó hơn… số kiếp tôi tệ hại vậy hay sao… bình yên bao giờ mới gõ cửa nhà tôi vậy… thế là tôi thiếp đi.

- này dậy đi, sắp hạ cánh rồi

Tôi mơ màng mở mắt ra. Nhân kéo ghế thẳng lên cho tôi, thắt lại dây an toàn thu dọn sách vào kệ. rồi nhìn tôi âu yếm… ôi… tôi phải làm sao với cậu ta đây.

Chúng tôi hạ cánh khi trời đã về đêm. gọi cho mình một chiếc taxi, sếp quay sang tôi hỏi

- em về nhà hay về khách sạn.

Tôi đắn đo chút rồi trả lời.

- sếp cho em về khách sạn đi ạ. Mai chúng ta xong việc thì em về nhà.

- có 2 ngày thôi đấy, không tranh thủ sao?

- em chắc cũng ko nán lại nhà lâu đâu ạ

- uh

Sếp hiểu hoàn cảnh của tôi, còn Nhân có vẻ như đang cố tỏ ra không bận tâm vấn đề đó.

Chúng tôi vào khách sạn. Nhân mang đồ cho tôi vào phòng. Quan sát một lượt, rồi dặn dò

- em tắm chút rồi ngủ đi nhé. đừng nghĩ nhiều.

tôi gật đầu

- cảm ơn cậu.

Nhân nói vậy chứng tỏ cùng hiểu được suy nghĩ của tôi. từ lúc xuống sân bay tôi hồi hộp hơn rất nhiều… nửa muốn về, nửa không.. tôi sợ… chưa bao giờ tôi thấy sợ như vậy… nếu về đó… gặp ông ấy… liệu tình yêu của tôi có phản lại tất cả mọi người… đã lâu rồi… mọi thứ… có còn như trước.

Sáng hôm sau, chúng tôi chuẩn bị tiếp mấy đoàn khách… hôm nay, mọi việc có thuận lời không tuỳ thuộc vào rất nhiều điều, tỷ lệ thua nhiều hơn thắng… tôi biết là vậy… nhưng cố gắng hết sức thì cho dù thua hay thắng cũng không có gì hối tiếc cả.

Cuộc họp của chúng tôi tan lúc chiều tối, giờ này Hà Nội cuối mùa xuân, những cơn mưa xuân vẫn phảng phất trong cái không khí còn se lanh. Tôi khoác chiếc áo khoác mỏng bước ra khỏi nhà hàng. Gió lạnh thổi vô mặt cùng chút mưa lất phất… đây đúng là nhà tôi rồi… tôi còn nhớ hồi chú gặp tôi ở quán bar… không khí cũng như vậy, hồi tôi đau chân. cảm giác còn lạnh hơn thế nữa… từ ngày tôi vào trong đó, chẳng có chút lạnh nào do vậy nỗi nhớ mới ko cồn cào đúng ko?

- sao đứng giữa trời mưa như vậy?

Tôi quay lại nhìn Nhân.

- nếu em buồn vì chúng ta không giành được hợp đồng đó thì bỏ đi, thắng thua là chuyện thường tình mà.

- cuộc chơi của chúng ta đang bị giàn xếp. có những chuyện cậu chưa hiểu hết đâu. rồi sẽ có ngày cậu hiểu tôi nghĩ gì.

- Bình nói đúng đó. chú nghĩ chúng ta về thôi… dù sao cũng đã cố gắng hết khả năng của mình rồi.

Tôi nhìn sêp. sếp tôi cười trấn an tinh thần cho tôi.

- nào… để anh đưa Bình về.. tiện qua chào hai bác một tiếng.

- thôi ạ.. anh vất vả cả ngày nay rồi. giờ về nghỉ ngơi mai mình còn đi.

- không sao. Anh còn muốn thăm hai bác… xem họ đẹp thế nào mà sinh ra cô con gái vừa xinh vừa tài thế.

Tôi cười buồn… tài cái gì… khi vừa mất hợp đồng.

Taxi đưa chúng tôi về nhà… càng gần nhà.. tim tôi càng đập mạnh, có lẽ không ai biết người đàn ông bỏ tôi đi trước ngày cưới lại là hàng xóm nhà tôi. Vì vậy, câu chuyện trong xe cũng hết sức vui vẻ… chỉ có tôi là tâm tình tệ hại thôi.

Tôi bước xuống cổng nhà. bố tôi đã đứng đó đón, ông bắt tay cả hai người đàn ông rồi mời vào bên trong. Nhanh như cách ông đuổi người đàn ông của tôi ra khỏi cửa vậy… có lẽ ông không muốn hàng xóm nhà tôi biết tôi đã về.

Vì về muộn do vậy câu chuyện của bố tôi và sếp cũng diễn ra rất nhanh chóng. trước khi tiễn họ ra về, bố tôi hết lòng gửi gắm tôi cho sếp. Sếp tôi cười nhìn sang Nhân.

- Bác này… em có thằng cháu, tuy nó nhỏ tuổi hơn em Bình, nhưng được cái chín chắn, cũng chăm chỉ làm ăn. Bác gửi gắm em Bình cho em, em cảm ơn vì Bác đã tin tưởng. Nhưng công việc em bận rôn, thời gian quan tâm em Bình không nhiều. nên em xin phép hai bác em cho thằng cháu qua đỡ đần em nó… có gì hai bác cứ yên tâm… mọi chuyện em chịu trách nhiệm.

Tôi tròn mắt nhìn sếp. Hai chú cháu nhà họ thông đồng với nhau phải không? bố tôi cũng không phải dạng vừa nhé.

- nói vậy chứ Bình nhà tôi cũng hơn 3 chục tuổi đầu rồi.giờ nó muốn quen ai là quyền của nó… thời buổi hiện đại… chúng nó đặt đâu tôi ngồi đấy. nên tôi ko dám nhận câu nói này nhà chú đâu. cái đấy hỏi con bé nhé.

bố tôi khéo rào rồi còn khéo rỡ nữa. tôi cười… chúng tôi tiễn họ ra cửa… đi đến cửa nhà… bố tôi níu tay tôi cho tôi đưngs lại, chỉ một mình ông đi ra cổng tiễn họ thôi… đấy… bố tôi vừa nói với người ta là tôi đặt đâu bố ngồi đấy nhưng ông ấy chỉ nói cho lịch sự thôi chứ thật ra chả phải đâu… nếu giờ mà tôi có mang của nợ về chắc ông ý mang tôi chôn sống đấy…

Nhân đi ra cổng rồi quay lại nhìn tôi lưu luyến… nhìn cái gì mà nhìn… bố tôi đứng lù lù trước mặt kia kìa… cứ thử mò đến với tư cách lâm tặc xem, cầm cưa đến đây thì bố tôi sẽ lộ bản chất.

Tôi quay vào nhà, bố mẹ nhìn tôi xót xa, đúng là mấy đêm tôi ko ngủ được nhìn tôi có vẻ mệt mỏi. hai mắt trũng xuống. đã vậy ăn uống thất thường công việc bận rộn khiến tôi gầy đi nhiều hơn so với cái hồi ăn chơi ở nhà.

- vào tắm rửa đi rồi chuẩn bị đi ngủ con ạ. Cũng muộn rồi.

- vâng

Tôi bước lên phòng. Tim tôi đập mạnh lắm… ngày trước thi thoảng tôi cũng lén mở cửa cho ông ấy lên đây… có hôm còn ngủ lại, lần đầu chúng tôi hôn nhau … chính là hôm bố mở cửa cho ông ấy vào… do vậy… có lẽ bố tôi không bao giờ làm thế thêm một lần nữa.

Tôi mở cửa phòng… vẫn mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ, mùi gỗ từ các cánh tủ hay từ nước hoa ông ấy hay dùng… cái thứ mùi với tôi là quá quen thuộc… tôi còn có mấy bộ quần áo thu ở nhà… còn đâu mang hết sang bên đó… mà giờ không biết vợ ông ấy đã vứt đi chưa. tự nhiên tim tôi đau thắt lại… bạn có dũng cảm để người bạn yêu đi theo người khác không? chắc chắn là không rồi.

Ngực tôi đau lắm… tôi muốn khóc mà sao nước mắt tôi ko rơi… ngay góc phòng này chúng tôi hôn nhau, trên giường… nơi ông ấy trao cho tôi bao nhiêu đam mê và ham muốn, cái góc ban công… nơi chúng tôi có thể nhìn nhau mỗi ngày… thi thoảng giận nhau tôi vẫn có thể thấy ông ấy ngồi đó hút thuốc.. tôi thừa biết ông ấy làm thế để tôi động lòng… nhất định sẽ thương cái vẻ tôi nghiệp ấy mà không giận ông ấy nữa… tôi chợt bật cười nhưng nước mắt lại rơi.

Tôi đứng lặng bên cửa kính nhìn sang bên căn phòng đang tối đèn. Người đàn ông ấy có lẽ chưa đi làm về. Tôi tò mò muốn biết những ngày tháng qua ông ấy sống thế nào? vợ chồng họ về bên nhau chưa?

Tất cả kỉ niệm quay về trong tâm trí, những lúc chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương qua cái cửa kính này. Những khi cái nhìn ko đủ để thỏa mãn. Chúng tôi trốn sang phòng nhau. Đâu đó vẫn còn những nữ hôn ngọt ngào. Bất chợt điện căn phòng vút sáng. Người đàn ông đôi mắt đang nhìn tôi tha thiết. Ông ấy gầy đi nhiều quá. Trong lòng tôi dâng lên nỗi xót xa. Tôi... hình như vẫn còn thương nhiều lắm.

Người đàn ông bên ấy đang cố kiếm tìm cái gì đó... Ghi ghi chép chép rồi dán lên cửa kính. Tôi nheo mắt đọc dòng chữ ông ấy vừa viết

- xin em hãy nghe tôi giải thích. Xin em.

Ông ấy nhìn tôi chờ đợi... Nhưng cũng có người ko muốn ông ấy chờ đó là bố tôi.

Bố tôi bước lại. Nhìn ông ấy nghiêm khắc qua cửa kính. Rồi quay sang vỗ vai tôi nói nhẹ

- xuống nhà ngủ với mẹ đi kìa.

- vâng

Tôi bước theo bố, đến cửa thì ngoái đầu nhìn lại. Người đàn ông vẫn đứng đó, khuôn mặt hiện rõ nỗi thất vọng vô cùng. Ông ấy vẫn cố nhìn theo tôi chăng.

Bố tôi ko kéo rèm. Có lẽ Ông ấy muốn người đàn ông này chấp nhận một sự thật. Đó là ông ấy ko phải là sự lựa chọn của gia đình tôi nữa.

Tôi rúc vào lòng… kể cho mẹ nghe những câu chuyện về cuộc sống của tôi trong đó. mẹ tôi cười, bà ấy có vẻ yên tâm. Còn tôi. Lòng tôi nóng như lửa đốt… trăm ngàn suy nghĩ chỉ xoay quanh cái góc ban công… tôi tự hỏi không biết ông ấy có ngồi đó hút thuốc cả đêm hay ko.. nếu tôi có thể… tôi muốn chạy ra bắt ông ấy đi vào… tôi ko muốn ông ấy rằn vặt bản thân nữa.

- con sao thế…

mẹ thấy tôi thẫn thờ thì hỏi

- con không sao.

- lúc nãy thằng Vinh nói gì à?

- sao mẹ biết

- mẹ thấy bố càu nhàu.

- bố là thế mà… chú ấy có nói gì đâu.

- thế mà bố mày mặt nặng mày nhẹ.

Tôi thở dài, mẹ nhìn tôi rồi vuốt tóc tôi. Tôi quay sang mẹ… tôi có nên hỏi về chuyện đấy hay không?

mẹ tôi chắc sẽ không như bố tôi đâu, mẹ tôi vị tha và yêu tôi lắm

- mẹ….

- gì thế con.

- con muốn hỏi.

- con hỏi gì.

- chuyện…. chuyện….

mẹ nhìn tôi

- chuyện thằng Vinh chứ gì?

- vâng.

- thỉnh thoảng vợ nó vẫn qua.

Nghe đến đó, tim tôi đau thắt lại…

- nhưng mà mẹ nó không cho vào còn 2 đứa bé nó không nhận, nhất là con Châu Anh. Còn thằng Vinh thì mẹ ít gặp. nó cứ đi sớm về muộn suốt, với lại bố mày có cho đi đâu đâu.

mẹ tôi thật thà… bố tôi trọng sĩ diện, cái vụ việc đó khiến bố tôi chẳng dám sang hàng xóm chơi nữa.

- mẹ… có lẽ chú ấy cũng biết mình sai rồi, bảo bố đừng giận chú ấy nữa.

- uh… thì nó cũng sang đây xin lỗi bao nhiêu lần mà bố mày đuổi về đấy có tiếp nó lần nào đâu. có lần nó quỳ dưới nhà đến đêm mà bố mày cũng kệ, mẹ nói mãi mới về.

Tôi nghe đến đây tự nhiên nước mắt rơi không ngừng… nhớ lại lúc đó, tôi giận ông ấy mà giờ sao lại thấy mình thật ác cơ… tôi ngay lúc này muốn chạy ngay sang đó tìm ông ấy, tôi nhớ ông ấy nhiều lắm cơ mà.

Mẹ thấy tôi khóc thì ôm tôi… rõ ràng tôi còn yêu ông ấy… tại sao… tại sao tôi ko đủ dũng cảm để thừa nhận

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng càng ngày tôi càng không làm được cuối cùng tôi cũng khóc oà lên trong vòng tay mẹ

- mẹ ơi. con phải làm thế nào bây giờ.

mẹ tôi ôm tôi một lúc thì bố tôi đi vào… thấy tôi đang khóc ông thở dài.

- con gái con đứa lớn rồi sao lại khóc như trẻ con. phải mạnh mẽ lên chứ.

Ko biết bố tôi có hiểu tôi khóc vì chuyện ấy hay không? mẹ tôi ngập ngừng nhìn bố. bố tôi xoa đầu tôi rồi đi ra ngoài.

- nín đi, rồi ngủ đi, mai anh chị về, ăn bữa cơm rồi đi, khóc cái gì hả con.

Tôi gật gật

đến lúc bố đi khuất mẹ tôi nói nhỏ với tôi

- để mẹ nói với bố, cho nó qua đây giải thích rõ ràng mọi chuyện, nếu hai đứa còn thương thì mẹ ko phản đối.

- mẹ…

Tôi ômlấy mẹ

- mẹ chỉ sợ mày nghĩ nhiều rồi lại ở vậy, sau này mẹ chết đi ai chăm sóc cho mày.

mẹ tôi tủi thân khóc, tôi biết mẹ thương tôi, còn bố tôi thì nhất quyết, dù tôi có ở vậy cũng không chấp nhận người đàn ông ấy… tôi biết phải làm sao?

Tôi mệt mà thiếp đi mấy phút, thấy tôi ngủ say mẹ tôi đi ra ngoài, tôi giật mình mở mắt nhưng nằm im. Tôi biết, tính mẹ tôi như vậy nghĩ gì là nói ngay. Ko để bụng được bao giờ, tôi hé cánh cửa. bố tôi đã lên phòng trên, tôi nghe tiếng họ nói từ trên tầng vọng xuống. tiếng mẹ tôi nhẹ nhàng, nhưng bố tôi thì không… bố tôi mắng mẹ liên tục… ngày trước rất hiếm khi ông cáu với bà nhưng bây giờ vì chuyện của tôi mà ông đánh cả bà ấy nếu như bà ấy nói nhiều đến chuyện của chúng tôi.

bố tôi có lẽ cũng đang bực bội vì mẹ tôi nói nhiều, ông quát lên

- bà im ngay đi, nếu bà không chịu được tôi thì bà khăn gói đi ra khỏi nhà. Bà coi tôi ko bằng nó à? Hay bà muốn tôi chết đi cho bà và nó lộng hành trong cái nhà này.

- ông đừng nói thế… em cũng chỉ nghĩ vì con thôi mà

- thế tôi ko nghĩ cho con sao… bao nhiêu người tốt như thế không có thằng đấy có chết được đâu

- anh… nhưng hai đứa nó yêu nhau.

- đừng có nói yêu đương với tôi, hai mẹ con bà muốn sang đấy với nó thì bước qua xác tôi. chứ còn ở nhà này thì phải theo thói nhà này… đừng bao giờ nhắc tới thằng đó trước mặt tôi nữa.

Tôi chán nản bỏ vào phòng ôm gối khóc… bên tình bên hiếu… giờ bên nào cũng khiến tôi mệt mỏi hết trơn… tôi muốn giải thoát mình khỏi thế giới này.

Sau một đêm vừa mất ngủ vừa khóc… nhìn tôi càng tệ hại… tôi cố trang điểm cho mình bớt đi cái vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt. sau bữa cơm chiều… tôi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến bay tối nay.

Taxi đón tôi ở cổng nhà. Bên trong Nhân bước ra

thấy tâm tình tôi có vẻ không được vui, Nhân chào mọi người rồi tiến lại xách đồ của tôi cho vào cốp.

ở bên kia đường… cũng có người đứng đó… giờ ông ấy còn chẳng sợ bố tôi, ông ấy công khai xuất hiện, nhìn tôi không chớp mắt. tôi ngẩng lên nhìn ông ấy… cố gắng kìm nén nước mắt vào lòng… tôi muốn nói tôi nhớ ông ấy… làm ơn đi… đến việc tôi yêu một người mà cũng là có tội thì tôi sống trên đời làm gì nữa.

- đi đi con, sau này con có con, con mới hiểu được lòng bố mẹ. còn giờ… con chỉ cần hiểu bố chỉ là muốn tốt cho con thôi… mẹ con giờ bệnh… bố không muốn sự việc đáng tiếc nào xảy ra… nếu không mẹ có làm sao… bố không biết phải thế nào.

mẹ tôi từ chuyện của tôi, mà giờ phát bệnh tim, nếu giờ mà tôi lại gây tội nữa. tôi chỉ sợ mẹ lại làm sao… thì tôi ân hận cả đời.

Tôi lặng lẽ bước vào trong xe, chiếc xe của tôi và Nhân chuyển bánh, người đàn ông vẫn đứng đó nhìn tôi… đôi mắt tha thiết vẫn dõi theo bóng dáng xe tôi, tôi ngoái đầu nhìn lại, dáng vẻ gầy gò mệt mỏi của ông ấy khiến tôi ko muốn rời đi chút nào.

Tôi không muốn, tôi phải làm sao đây, tôi khóc…

Nhân ngồi bên cạnh có lẽ đã nhận ra, chẳng khó khi chúng tôi nhìn nhau công khai tới như vậy, và giờ tôi vẫn cố ngoái lại nhìn ông ấy cho đếnkhi ông ấy biến mấy sau những ngồi nhà… tôi ôm mặt khóc…

xin lỗi… xin lỗi…

mọi người có thể trách tôi vì sao không dũng cảm bảo vệ tình yêu của mình nhưng nếu bạn là tôi chứng kiến cảnh người mình yêu bên người khác khi đám cưới cận kề, bị đánh ghen ngay trong đám cưới và phát hiện mình chỉ là kẻ thứ 3… có lẽ bạn còn hận họ nhiều hơn tôi ấy chứ… Nếu bạn là tôi, đứng trước bên hiếu bên tình, đứng trước sự an toàn của người đã sinh ra và yêu thương bạn bạn mới hiểu. có thể không có tôi, 1 vài năm nữa ông ấy sẽ yêu người khác, nhưng nếu mẹ tôi… tôi biết tìm mẹ ở đâu bây giờ… mà nếu tôi trái lời… có khi người khổ nhất là mẹ tôi ý chứ… tôi ko đành lòng…

tôi khóc nức nở… thấy tâm tình tôi tệ hại như vậy Nhân nắm tay tôi, tôi rút ra… giờ tôi còn lòng dạ nào mà trai với gái… tâm trí nào mà xà vào lòng ai… tôi đâu có còn là con nít mà cần bờ vai cơ chứ,… mặc tôi… mặc kệ tôi. Nếu không yêu được ông ấy, tôi sẽ ở vậy cho đến già… tôi quá mệt mỏi với hai chữ tình yêu rồi … quá mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.